Trước đó, Văn Trạch và Mạc Vô Tình nói trong tầng thứ sáu, trừ ba người bọn họ còn có Bạch Nhạc, thế là tất cả mọi người đều vô thức cho rằng, khả năng là Lý Phù Nam xuống tay giết chết Bạch Nhạc! Thậm chí trong lòng vị trưởng lão Hàn Sơn này còn tính toán, đợi sau khi Lý Phù Nam đi ra nên dùng cách gì để giải thích hoặc phủi sạch quan hệ giúp Lý Phù Nam.
Thật không may, lời mà Bạch Nhạc nói ra bây giờ lại vừa khéo giống hệt đáp án hắn chuẩn bị dùng cho Lý Phù Nam!
Rốt cuộc không có chứng cứ, ai dám khẳng định là Lý Phù Nam giết Bạch Nhạc?
Chỉ cần không có bằng chứng, chuyện này liền chú định đành phải bỏ mặc!
Trừ tiểu tử tuổi trẻ khí thịnh như Dương Bằng và Văn Trạch, ai sẽ vì cái chết của một tên tiểu bối vô danh mà đi làm khó Lý Phù Nam, Thanh Châu đệ nhất thiên kiêu?
Xuất trường hoa lệ đủ để quét sạch hết thảy chất nghi, tất cả tựa hồ đều giống hệt như trong kịch bản được thiết kế sẵn!
Chỉ là... Đổi vai chính!
Thanh Châu đệ nhất thiên kiêu vốn nên đạp tầng mây đi ra, kinh diễm thiên hạ, lại không phải là Lý Phù Nam, mà là... Bạch Nhạc!
Phốc!
Nghĩ đến đây, hai mắt trưởng lão Hàn Sơn kia tối sầm lại, không nhịn được phun ra một búng máu, nếu không phải đệ tử bên người tay mắt lanh lẹ đỡ lấy, sợ rằng đã tức ngất đương trường.
- Bạch Nhạc, ngươi nói cho rõ ràng, rốt cục đã xảy ra chuyện gì?
Đến cái lúc này, Chu Mộng Dương rốt cục đứng ngồi không yên, bước lên truy hỏi nói.
Đối mặt Chu Mộng Dương, Bạch Nhạc hiển nhiên tôn trọng hơn nhiều.
Đương sơ có thể nói Bạch Nhạc từng chịu ơn Chu Mộng Dương, hơn nữa thẳng cho tới nay, Bạch Nhạc vẫn luôn có hảo cảm rất tốt với Chu Mộng Dương, dù khinh thường Lý Phù Nam đến đâu, song không lý nào lại giận lây đến trên thân Chu Mộng Dương được.
Khẽ khom lưng, Bạch Nhạc hàn lễ một cái, sau đó mới mở miệng giải thích:
- Trước đó lúc đệ tử gặp Lý sư huynh, khoảng cách đến lối vào tầng thứ bảy còn khoảng chừng không đến năm trước thước! Thời gian vội vàng, căn bản không kịp nghĩ nhiều, đệ tử vượt qua Lý sư huynh, xông thẳng đến tầng thứ bảy, thực sự không biết sau đó rốt cục đã xảy ra chuyện gì.
Lúc mở miệng, kỳ thực Bạch Nhạc không phải không nghĩ qua bỏ đá xuống giếng, nói ra chuyện Lý Phù Nam có ý xuống tay với mình, song cuối cùng vẫn nhịn lại.
Từ ngoài mặt thì thấy, nói như thế, tựa hồ càng dễ giải thích cái chết của Lý Phù Nam, chẳng qua là giận gấp công tâm, muốn ra tay với Bạch Nhạc nhưng không thành, ngược lại dẫn đến bản thân bị đánh chết trong khảo nghiệm Thất Tinh Tháp.
Nhưng mà, nếu tử tế ngẫm nghĩ liền sẽ phát hiện, làm vậy quá khắc ý, hơn nữa sơ hở trong đó lại cực nhiều.
Một khi Lý Phù Nam thật động thủ, lấy thực lực Lý Phù Nam, Bạch Nhạc làm sao có thể bình yên thoát thân?
Thời khắc thế này, nói nhiều sai nhiều, không bằng cứ phủi sạch trách nhiệm, đến cùng Lý Phù Nam tại sao mà chết, chết như thế nào, chuyện đó thì liên quan gì đến hắn? Dù sao ở đây không thiếu người thông minh, cứ để cho chính bọn họ đi đoán, thứ mà những người này tự suy đoán, khả năng còn đáng tin hơn lời nói ra từ miệng Bạch Nhạc.
- Không thể nào, nhất định là ngươi thấy Lý sư huynh sắp xông qua khảo nghiệm Thất Tinh Tháp, trong lòng có oán giận, nhân cơ hội hạ sát thủ với Lý sư huynh!
Không đợi Chu Mộng Dương hồi đáp, tên đệ tử theo ở bên người trưởng lão Hàn Sơn kia đã nhịn không được chỉ vào Bạch Nhạc lớn tiếng chỉ trích.
Nghe nói thế, sắc mặt Bạch Nhạc tức thì trầm xuống, nhìn vào Chu Mộng Dương nói:
- Chu trưởng lão, chẳng lẽ ngươi cũng hoài nghi ta hại chết Lý sư huynh?
Ba!
Tức thì, Chu Mộng Dương đột ngột xoay người lại, giơ tay quất cho tiểu tử kia một tát:
- Câm mồm!
- Chu trưởng lão, ta lại không nói sai, sao ngươi còn bao che người ngoài! Chúng ta phải báo thù cho Lý sư huynh mới đúng!
Bị đánh cho một tát, đệ tử Hàn Sơn kia vẫn không cam tâm, vội giải thích nói.
Nhìn đối phương, sắc mặt Chu Mộng Dương tái xanh.
Thấy thái độ đó của Chu Mộng Dương, thần sắc Bạch Nhạc lập tức hòa hoãn đi nhiều, hướng về phía Chu Mộng Dương ôm quyền giải thích nói:
- Vị sư đệ này, ngươi có thể hoài nghi ta làm người, nhưng không thể hoài nghi thực lực Lý sư huynh được. Ta chẳng qua vừa mới bước vào Linh Phủ trung kỳ, dù ta vô sỉ đến mức nhân cơ hội hạ sát thủ với Lý sư huynh. Nhưng ngươi nghĩ xem, ta có thể giết chết Lý sư huynh được ư? Thế chẳng phải quá coi thường thực lực Thanh Châu đệ nhất thiên kiêu?
Thanh Châu đệ nhất thiên kiêu!
Xưng hô từng khiến tất cả người Hàn Sơn kiêu ngạo, giờ đây sao mà chói tai!
…
- Chết rồi? Cứ vậy chết thật rồi!
Lúc Bạch Nhạc bị người Hàn Sơn trách móc, những người khác đều không khỏi ồ lên, thẳng đến hiện tại, vẫn có không ít người chưa thể chấp nhận sự thực này.
Thanh Châu đệ nhất thiên kiêu a!
Đè ép hết thảy thiên tài Thanh Châu trong cùng thế hệ, từ trước khi bước vào Thất Tinh Tháp, vốn đã có thể bước vào Tinh Cung Cảnh, sau cùng lại cứ vậy chết trong Thất Tinh Tháp, điều này thực sự quá khó để tin!
Nhưng nếu nói không tin, giờ đây con đường ánh sáng đã tiêu tán, Thất Tinh Tháp cũng đã lần nữa giấu mình trong hư không, lại vẫn chẳng thấy bóng dáng Lý Phù Nam đâu?