Nếu không phải vậy, Mộ Dung Thiên Kiếm há sẽ chậm chạp không xuống tay với nàng, mà có ý đợi giá, đưa nàng bán đi ra.
Dù là Yến Bắc Thần, nàng vẫn nhớ được đêm hôm đó, lúc say rượu trở về ánh mắt đối phương nhìn mình, nhớ được vẻ dục vọng khi đối phương nhào tới trên người nàng.
Khắc ấy, nàng đã chấp nhận số mệnh.
Chỉ là nàng làm sao cũng không ngờ, ngày đó đối phương uống quá chén, cứ thế ôm nàng ngủ thiếp đi.
Quan trọng nhất là, đối phương thật đáp ứng giúp nàng giết Mộ Dung Thiên Kiếm báo thù.
Hôm nay về lại Mộ Dung gia, thấy được đối phương chính danh cho mình, trong lòng Mộ Dung Tử Yên không khỏi xúc động, nàng nguyện ý hiến thân mình cho nam nhân trước mặt này, nào sợ chỉ làm vật chơi của đối phương.
Từ bên ngoài tế bái trở về, Mộ Dung Tử Yên liền chui vào trong chăn Bạch Nhạc, cả người dính sát vào đối phương.
Mộ Dung Tử Yên rất rõ ràng thân thể mình có sức dụ hoặc thế nào đối với nam nhân, mặc dù thực ra nàng không hiểu được câu dẫn, tuy muốn dâng ra thân thể mình, lại chỉ biết làm mỗi dính sát vào người đối phương mà thôi.
Mộ Dung Tử Yên đã rất chủ động, thậm chí trong lòng có chút hoảng sợ, sợ đối phương nhào tới xé bỏ quần áo, tùy ý khinh bạc mình.
Nhưng mà, qua một lúc lâu, vẫn không thấy có bất kỳ phản ứng nào.
Rõ ràng thân thể hai người dính chặt vào nhau, nhưng đối phương tựa hồ như đang ngủ, không hề nhúc nhích, thậm chí ngay cả xoay người lại nhìn nàng đều không hứng thú.
Mộ Dung Tử Yên không biết làm sao.
Thậm chí nàng hoài nghi đối phương ngủ thật, nhưng trực giác nói cho nàng biết, đối phương nhất định đang tỉnh.
Ngón tay khẽ run rẩy, Mộ Dung Tử Yên cắn răng vươn tay ôm lấy Bạch Nhạc.
Khắc này, Bạch Nhạc có thể cảm nhận được rõ ràng, thân thể Mộ Dung Tử Yên đang nóng dần lên.
Trong lòng khẽ thở dài một tiếng, Bạch Nhạc đành bắt lấy tay Mộ Dung Tử Yên, nhẹ giọng:
- Được rồi, không cần phải vậy đâu, ta đáp ứng ngươi không phải vì cái này, yên tâm nghỉ ngơi đi.
- Công tử, ngươi muốn ta đi, đây là thứ duy nhất ta có thể báo đáp ngài.
Ôm chặt Bạch Nhạc, Mộ Dung Tử Yên vẫn không buông tay, giọng nói thoáng khẽ run rẩy.
Xoay người lại, Bạch Nhạc bình tĩnh nhìn Mộ Dung Tử Yên.
Dưới ánh nến, Bạch Nhạc có thể thấy được rõ ràng khuôn mặt tinh xảo gần trong gang tấc, cũng ngửi được mùi thơm nhàn nhạt trên người đối phương, gáy ngọc trắng nõn thoáng điểm hồng, nhìn vô cùng mê người.
Bạch Nhạc tất phải thừa nhận, Mộ Dung Tử Yên là mỹ nữ hiếm gặp, thậm chí dù so với Tô Nhan, Hà Tương Tư cũng không chút nào thua kém, cái đẹp của loại tiểu gia ngọc bích (con gái nhà lành), đủ khiến bất kỳ nam nhân nào đều phải mê say.
Nhưng khắc này, trong mắt Bạch Nhạc nhìn Mộ Dung Tử Yên lại không có nửa điểm dục vọng.
Không phải Mộ Dung Tử Yên không đủ xinh đẹp, mà là bởi vì trong lòng hắn sớm đẫ có người khác.
Thở dài một tiếng, Bạch Nhạc nhẹ giọng nói:
- Mộ Dung cô nương, ta hiểu được tâm tư của ngươi, nhưng ta thật sự không cần ngươi dùng phương thức này để báo ân! Ta có người mình thích, cũng từng đáp ứng nàng, lấy hết toàn lực theo đuổi bước chân nàng!
- Đời này, không phải nàng, ta không cưới!
- Công tử, ta không cần ngươi cưới ta... Tử Yên không dám xa vọng bản thân có được phúc phận ấy, chỉ cần có thể được đến công tử sủng ái, dù chỉ vài ngày, Tử Yên cũng đã vừa lòng thỏa ý.
Khẽ cắn môi, Mộ Dung Tử Yên nhẹ giọng nói.
Nhìn bộ dạng Mộ Dung Tử Yên, Bạch Nhạc không khỏi cười khổ.
Nữ tử đẹp như vậy tựa ở trong lòng, lại dán thân thể lên người ngươi, còn nói ra lời nói mê người như thế, ai mà không động tâm?
Bạch Nhạc cũng là người bình thường, tự nhiên không thể ngoại lệ.
Chỉ là... Người cuối cùng phải có giới tuyến cần thủ vững!
Khẽ nhắm mắt lại, Bạch Nhạc chậm rãi đẩy ra Mộ Dung Tử Yên, lần nữa xoay người sang chỗ khác, nhàn nhạt nói:
- Ngủ đi, giấu được ai, cũng không giấu qua được chính mình, ta không cần phương thức báo ân này, đấy cũng không nên là vận mệnh của ngươi.
Ngón tay nhẹ nhàng vẩy lên, một đạo chỉ phong đánh ra, nháy mắt liền dập tắt ánh nến.
Tùy theo chung quanh triệt để rơi vào bóng tôi, Mộ Dung Tử Yên nhìn nam nhân đưa lưng về phía mình, tâm tình bất giác có chút phức tạp.
Có may mắn, cũng tựa hồ có chút thất lạc.
Không thể không nói, câu nói sau cùng kia của Bạch Nhạc mang đến cho nàng xúc động rất lớn.
- Ta không cần phương thức báo ân này, đấy cũng không nên là vận mệnh của ngươi!
Trong lòng yên ắng lặp lại câu này, Mộ Dung Tử Yên không khỏi có chút ngây dại.
Nếu đấy không nên là vận mệnh của ta, như vậy... Vận mệnh của ta nên là thế nào?
Vận mệnh a!
Từ đêm hôm ấy, chứng kiến thân nhân chết thảm, tận mắt thấy mẫu thân bị súc sinh kia cưỡng bức mà chết, nhìn những tỷ muội, tẩu tử, di nương thân quen bị tặng người làm nô, trái tim nàng đã chết, cũng đã triệt để chấp nhận số phận.
Đối với nàng mà nói, tựa hồ ý nghĩa duy nhất khiến nàng còn sống chính là báo thù!
Báo thù không tiếc bất cứ giá nào!
Nhưng mà... Vận mệnh!
Một nữ tử yếu đuối đáng thương như ta, thật còn có gì là vận mệnh để nói nữa đâu?
Đêm đó, Mộ Dung Tử Yên trằn trọc không ngủ.