Bạch Nhạc nhẹ giọng đáp:
- Tối hôm nay ta sẽ động thủ, đến lúc đó, có thể sẽ cần ngươi và Tô Nhan phối hợp.
- Tiểu Nhạc, ngươi đáp ứng ta, một khi gặp nguy hiểm, nhất định phải bảo toàn chính ngươi trước! Bằng không, dù chết, ta cũng không mặt mũi nào đi gặp cha mẹ.
Nắm lấy tay Bạch Nhạc, Bạch Thanh Nhã nghiêm túc nói.
- Yên tâm đi!
Lắc lắc đầu, Bạch Nhạc nhẹ giọng nói:
- Thanh Nhã tỷ, tin tưởng ta, bây giờ tiểu Nhạc rất lợi hại, cái bẫy này là do ta chính tay bố ra, sẽ không có nguy hiểm.
Ngước mắt nhìn lên, trong mắt Bạch Nhạc lộ ra tự tin:
- Thanh Nhã tỷ, ta nói rồi, tuyệt sẽ không khiến ngươi chịu khổ, tin tưởng ta! Sau trận chiến này, trọn cả Thanh Châu, sẽ không còn ai dám động tới Bạch gia chúng ta!
Nhìn bộ dạng tự tin đó của Bạch Nhạc, Bạch Thanh Nhã rốt cục bị đánh động:
- Nói đi, ngươi muốn tỷ tỷ phối hợp thế nào?
Khóe miệng nhếch lên ý cười, Bạch Nhạc nhẹ giọng nói:
- Rất đơn giản, chỉ một chữ thôi... Khóc!
- Khóc?
Tức thì, Bạch Thanh Nhã không khỏi trợn mắt há mồm!
Khóc, thế mà cũng tính là phối hợp?
Lắc lắc đầu, Bạch Nhạc bình tĩnh nói:
- Vốn chỉ đơn giản vậy thôi! Thực ra, vừa rồi ngươi náo như thế, tính ra cũng đã rất phối hợp... Hơn nữa, đây còn là phối hợp trong vô tình, hiệu quả càng tốt hơn so với trong tưởng tượng!
…
Ùng ùng!
Canh ba, người trong Bạch phủ cơ bản đều đang ngủ, lại đột nhiên bị tiếng rền vang như sét đánh làm cho thức giấc.
Nhất thời, hạ nhân trong phủ và đám hộ vệ Mộ Dung gia được phái tới trông chừng Bạch gia đều nghe tiếng chạy tới.
Rất nhanh chúng nhân liền phát hiện, tiếng rền vang này đến từ Thính Hương Thủy Tạ, đợi lúc có người chạy tới bên hồ, toàn bộ Thính Hương Thủy Tạ gần như đã bị phá huỷ hơn phân nửa, trong hắc ám, cách qua hồ nước, rất khó thấy được rõ ràng, nhưng kiếm quang lóe lên trong bóng tối lại có vẻ cực kỳ chói mắt.
- Ha ha ha, Bạch Nhạc, Yến mỗ chờ ngươi đã lâu!
Trong bóng tối, giọng Yến Bắc Thần đột nhiên vang lên, ngữ khí tràn đầy bá đạo.
- Súc sinh, ngươi dám lừa ta?
Một tiếng bạo quát vang lên, kiếm quang tóe bắn ra khắp bốn phía, đâm thẳng tới trong Thính Hương Thủy Tạ.
Cùng lúc, trong phòng đồng thời tuôn ra một luồng ma khí khủng bố, hung hãn đón lấy kiếm quang kia.
Hiện tại người chạy tới đa phần là một ít hộ vệ Mộ Dung gia, thanh thế cỡ này sớm đã dọa sợ bọn hắn, nơi nào còn dám vượt qua hồ nước đi vào, nói câu không dễ nghe, một khi bị liên lụy, chỉ riêng dư ba từ chiến đấu kia thôi, sợ rằng cũng đủ lấy mạng bọn hắn.
Không đến trăm nhịp thở liền nghe được tiếng gầm giận dữ.
- Súc sinh, buông Thanh Nhã tỷ ra!
- Phi! Bạch Nhạc, muốn nàng sống thì cầm Linh Khư Quả và Huyết Ảnh Ngoa ra đổi!
Ngay sau đó lại là một hồi giao thủ kịch liệt, trọn cả Thính Hương Thủy Tạ có vẻ đã bị đánh nát, trong mơ hồ, ẩn ẩn nghe được tiếng khóc của Bạch Thanh Nhã.
- Yến Bắc Thần, Linh Khư Quả ta đã ăn rồi, buông Thanh Nhã tỷ ra, ta cho ngươi Huyết Ảnh Ngoa, bằng không, hôm nay dù liều mạng ở đây, ta cũng phải chém giết ngươi!
Một tiếng quát chói tai vang lên, kiếm quang trong tay Bạch Nhạc sáng rực thêm ba phần.
- Vọng tưởng! Không có Linh Khư Quả, ngươi chờ nhặt xác nàng đi!
- Yến Bắc Thần, đây là ngươi bức ta!
Nháy mắt, một mảnh kiếm quang huyễn lệ sáng bừng lên, chiếu rọi cả mặt hồ!
Mượn lấy mảnh kiếm quang này, chúng nhân mới thấy được rõ ràng, Bạch Nhạc một thân áo trắng, đạp trên mặt hồ, vung kiếm chém ra!
Sát na đó, mưa kiếm huyễn lệ trút xuống, như một mảnh lưu tinh trong đêm tối!
Kiếm Linh Vũ!
- Khục khục, Bạch Nhạc, ngươi thật không để ý nàng chết sống?
- Đồ vật ta đã cho ngươi, thả người! Bằng không, chúng ta cùng chết!
Trong bóng tối, tựa hồ có thể thấy được Bạch Nhạc ném qua một đôi giày màu máu, lạnh lùng nói.
Gần như đồng thời, phía chân trời, đột nhiên xẹt qua mấy đạo lưu quang bay thẳng về phía Bạch phủ.
- Bạch Nhạc, xem như ngươi lợi hại!
Hừ lạnh một tiếng, tiếp sau đó, chỉ thấy một đạo nhân ảnh chợt bay ra từ trong Thính Hương Thủy Tạ nay đã gần như trở thành phế tích, sau mấy hồi lên lên xuống xuống liền cứ thế tan biến trong bóng đêm!
Cùng lúc, kiếm quang thu lại, Bạch Nhạc cũng hóa thành một đạo tàn ảnh đào tẩu về nơi xa.
Trọn cả Thính Hương Thủy Tạ, chỉ còn nghe được mỗi tiếng khóc nức nở của Bạch Thanh Nhã.
Oanh!
Thoáng chốc, mấy bóng người đồng thời rơi xuống trên mặt hồ.
- Người đâu?
Chu Mộng Dương đạp bước tiến vào Thính Hương Thủy Tạ nay đã thành một mảnh đổ nát, liếc mắt liền thấy được Bạch Thanh Nhã co mình nép trong góc giường, trên mặt treo đầy lệ ngân.
Chỉ là lúc này Bạch Thanh Nhã làm gì còn nói được ra lời, chỉ khóc không ngưng, cả người theo đó khẽ run lên.
- Kiếm Linh Vũ! Quả nhiên là Bạch Nhạc!
Trên bờ, sớm có người từ trong miệng đám hạ nhân hỏi ra được tin tức, cười lạnh một tiếng, sau đó hóa thành một đạo lưu quang, đuổi theo hướng đám hạ nhân vừa chỉ.
- Thanh Nhã tỷ, ngươi thế nào rồi?
Trong lúc nói chuyện, Tô Nhan hoảng hốt bay vào Thính Hương Thủy Tạ, ôm lấy Bạch Thanh Nhã, thân thiết hỏi.
Liếc mắt thấy là Tô Nhan, lúc này Chu Mộng Dương mới mở miệng hỏi:
- Tô Nhan, rốt cục đã xảy ra chuyện gì?