Nhưng mà, dù đến thời khắc nguy hiểm như thế rồi, Đạo Lăng Thiên Tông vẫn không người lộ diện, thậm chí bản thân Tiên Du Kiếm Cung cũng chưa phái ra bất kỳ cao thủ nào cứu viện, điều này thực sự không hợp lẽ thường.
Hơn nữa, vô luận là Thất Tinh Tông hay Hàn Sơn, hoặc là tông môn Thanh Châu khác, chưa từng nghe nói qua có ai có bất kỳ liên lạc nào với vị phủ chủ Thanh Châu nào, bản thân điều đó cũng không hợp tình hợp lý.
Trừ phi... Toàn bộ Thanh Châu đều bài xích Tiên Du Kiếm Cung!
Nghĩ vậy, trong mắt Bạch Nhạc đột nhiên hiện lên vẻ hoảng sợ.
- Xem ra ngươi đoán được rồi.
Nhìn vào Bạch Nhạc, Ngô Tuyết Tùng bình tĩnh nói:
- Không sai, vô luận Đạo Lăng Thiên Tông hay tông môn Thanh Châu, không ai muốn Tiên Du Kiếm Cung nhúng ta vào Thanh Châu cả!
- Đã vậy, sao ngài lại tới làm phủ chủ ở đây?
Nghe thế, Bạch Nhạc nhịn không được hỏi.
Giả như Tiên Du Kiếm Cung thật có ý nhúng tay vào Thanh Châu, vậy hẳn nên phái càng nhiều cao thủ qua đây, trực tiếp chế áp Thanh Châu, chứ phái mỗi đệ tử chân truyền như Ngô Tuyết Tùng tới làm phủ chủ Thanh Châu thì được cái gì?
- Trước đây Đạo Lăng Thiên Tông như mặt trời ban trưa, Tiên Du Kiếm Cung ta mặc dù cũng là thiên tông, nhưng cũng không nguyện tùy tiện kết oán! Vậy nên, bản tông một mực chưa nhúng tay vào Thanh châu.
Thoáng ngừng một lát, sau đó Ngô Tuyết Tùng mới từ tốn nói tiếp:
- Còn về để ta tới làm phủ chủ Thanh Châu, là bởi trừ đệ tử Tiên Du Kiếm Cung ra, ta còn có một tầng thân phận khác, đó là Thập Tam hoàng tử của Đại Càn Vương Triều!
- ! ! !
Câu này mới thực sự kinh động đến Bạch Nhạc.
Thiên hạ có chín châu, đều là lãnh thổ của Đại Càn Vương Triều!
Dù cho điều này chỉ hữu hiệu với thế tục giới, còn tông môn tu hành đa phần đều vượt trên thế tục, nhưng điều đó không có nghĩa đế vương thế tục hoàn toàn không ảnh hưởng được tới tu hành giới.
Trên thực tế, bản thân Đại Càn Vương Triều cũng là một cỗ thế lực vô cùng cường hoành, hơn nữa giữa hoàng thất và ba đại thiên tông đều có mối quan hệ rắc rối phức tạp, từ đó hình thành một loại cân bằng!
Trong chín châu, Càn Châu chính là nơi đặt vị trí hoàng thành Đại Càn Vương Triều, trong khắp Càn Châu cũng không có bất kỳ môn phái tu hành nào, hoàn toàn do một mình hoàng thất khống chế.
Các châu khác trên danh nghĩa vẫn tiếp nhận sự thống trị của Đại Càn Vương Triều.
Trong tình hình như vậy, Ngô Tuyết Tùng lấy thân phận hoàng tử Đại Càn Vương Triều nhập chủ Thanh Châu, tự nhiên không ai phản đối được gì.
Chỉ là, làm đại giá, trong Thanh Châu, Ngô Tuyết Tùng hoàn toàn không thể mượn dùng nửa điểm lực lượng của Tiên Du Kiếm Cung!
- Bạch Nhạc, bái kiến Thập Tam điện hạ!
Nghe tới đó, Bạch Nhạc lập tức lần nữa đứng dậy hành lễ.
Đối với những người từ nhỏ liền lớn lên trong tông môn mà nói, Đại Càn Vương Triều có thể còn có chút xa lạ, nhưng đối với người từ nhỏ lớn lên trong thế tục như Bạch Nhạc, tự nhiên càng hiểu rõ sự cường đại của hoàng quyền.
Khoát khoát tay, Ngô Tuyết Tùng tùy ý nói:
- Ngươi ta đều là người trong tu hành, không cần câu nệ tục lễ, ngươi cứ gọi ta phủ chủ là được rồi.
- Vâng!
- Nói cho ngươi những điều này không phải là để khoe khoang thân phận, mà là để ngươi hiểu, tại sao ta lại ở Thanh Châu!
Nhìn vào Bạch Nhạc, Ngô Tuyết Tùng chậm rãi nói.
- Mấy ngàn năm trước, Đại Càn Vương Triều ta đang lúc cường thịnh, chín châu trong thiên hạ phân phong cho chín vị đại vương! Nhập chủ Thanh Châu chính là hoàng tử cường đại nhất trong Đại Càn Vương Triều đương thời, cũng là cường giả đỉnh cấp nhất trên thế gian, Thanh Vương! Đến sau, Đạo Lăng Thiên Tông uy chấn thiên hạ, Thanh Vương bại dưới tay Đạo Lăng Thánh Nữ, trọng thương mà chết, từ đó Thanh Châu liền rơi vào phạm vi thế lực của Đạo Lăng Thiên Tông.
- Chỉ là, người ngoài không biết, khi xưa Thanh Vương từng tu kiến một tòa Địa Cung lưu lại bí tàng ở Thanh Châu, hơn nữa... còn nằm ngay dưới Thanh Châu Thành này!
Tròng mắt đột nhiên co rụt lại, đến lúc này, Bạch Nhạc mới thật sự hiểu được dụng ý của Ngô Tuyết Tùng.
- Ý phủ chủ là, ngươi đã tìm được Thanh Vương bí tàng?
Liếc Bạch Nhạc một cái, trên mặt Ngô Tuyết Tùng hiện đầy vẻ trào phúng.
Trên thực tế, nháy mắt khi thốt ra lời này, Bạch Nhạc liền đã kịp có phản ứng, đối phương hẳn mới chỉ gần gần tìm được cửa vào Địa Cung, thậm chí, e rằng tiến vào còn có rất nhiều hạn chế, bằng không, nơi nào còn cần tìm mình, Ngô Tuyết Tùng hẳn đã sớm lấy đi bí tàng rồi.
- Phủ chủ cần ta làm gì?
Điều chỉnh tâm thái một phen, Bạch Nhạc trầm giọng hỏi.
Rất hài lòng với thái độ tự giác của Bạch Nhạc, Ngô Tuyết Tùng gật đầu nói tiếp:
- Trong Địa Cung có bố trí sát trận phong ấn, một khi mở ra, tất sẽ kinh động toàn bộ Thanh Châu, đến lúc đó, chỉ bằng một mình ta, sợ là không thủ được Thanh Vương bí tàng!
- Ta thân mang huyết mạch Đại Càn Vương Thất, có thể tạm thời mở ra một khe hở trong phong ấn, chỉ là trận pháp Thanh Vương bố trí cực kỳ cường đại, trên Tinh Cung Cảnh căn bản không cách nào vào được! Mà đây... Chính là cơ duyên ta tặng ngươi!
Nghe thế, Bạch Nhạc không khỏi trầm mặc.