Tặng ngươi cơ duyên cái gì, chẳng qua là lý do nghe có vẻ êm tai thôi, nói đến cùng, mục đích vẫn là muốn mình giúp hắn đi lấy Thanh Vương bí tàng.
Những thứ không quá quan trọng, mình tự nhiên có thể cầm đi một ít, nhưng bảo vật thực sự trân quý trong Thanh Vương, lại tất phải giao ra! Hơn nữa, mình tất phải vì thế mà gánh chịu rủi ro cực lớn.
Một trong chín vị đại vương được phân đất phong hầu trong thời kỳ Đại Càn Vương Triều cường thịnh, một trong những cường giả đỉnh cấp nhất thiên hạ! Lấy đầu ngón chân để nghĩ cũng có thể biết được, trong bí tàng đối phương lưu lại sẽ có cơ quan và cấm chế đáng sợ đến cỡ nào. Bản thân hắn chẳng qua chỉ là Linh Phủ Cảnh, cường hành bước vào bên trong, không nguy hiểm mới gặp quỷ.
Nhưng mà... Giờ đây, hắn còn cơ hội cự tuyệt ư?
Dư quang khóe mắt quét nhìn Ngô Tuyết Tùng, Bạch Nhạc rõ ràng thấy được khóe miệng đối phương khẽ nở nụ cười, chỉ là trong nụ cười kia lại không chút che giấu sát khí khủng bố!
Cơ mật như Thanh Vương bí tàng, căn bản không khả năng tiết lộ ra ngoài, giả như hắn thật có gan cự tuyệt, sợ rằng Ngô Tuyết Tùng tuyệt không ngại sát người diệt khẩu!
Đừng thấy Thất Tinh Tông, thậm chí là Tử Dương Chân Nhân đều bày ra tư thái muốn bảo vệ mình, nhưng mục đích thực sự của bọn hắn chẳng qua là phòng ngừa Linh Khư Quả bị Yến Bắc Thần lấy đi mà thôi, nếu mình thật chết rồi, lấy thân phận Ngô Tuyết Tùng, sợ rằng sẽ không ai nguyện ra mặt vì mình.
Trước có lang, sau có hổ!
Vô luận là Thất Tinh Tông, Đạo Lăng Thiên Tông, hay là vị phủ chủ Thanh Châu này, nào có ai thực sự hảo tâm, chẳng qua chỉ là đang trao đổi ích lợi mà thôi!
Ở trong mắt bọn hắn, mình trước sau chỉ là quân cờ.
Nhỏ yếu, bản thân chính là một loại nguyên tội!
- Trên đời này không có ưu ái vô duyên vô cớ, cũng không có hận thù vô duyên vô cớ! Muốn người khác đối tốt với ngươi, ngươi nhất định phải chứng minh giá trị bản thân trước!
Những lời khi nãy của Ngô Tuyết Tùng, lúc này, phảng phất như lần nữa vang lên trong đầu Bạch Nhạc.
Cũng chỉ lúc này, Bạch Nhạc mới càng hiểu sâu sắc ý tứ trong đó.
Cá lớn nuốt cá bé, chẳng qua như thế mà thôi!
- Bạch Nhạc, nguyện phân ưu vì phủ chủ!
Hít sâu một hơi, Bạch Nhạc khom lưng cúi đầu, trầm giọng mở miệng nói.
- Tốt!
Trong mắt chớp qua một tia tán thưởng, Ngô Tuyết Tùng khẽ gật đầu:
- Thế nhân thường giận khi bị người lợi dụng, nhưng bị lợi dụng, bản thân liền là một loại biểu hiện của giá trị! Bạch Nhạc, ngươi phải hiểu, điều thực sự đáng sợ không phải là bị lợi dụng, mà là ngay cả giá trị bị giới trị đều không có.
Dù cho không có cảm tình gì với Ngô Tuyết Tùng, nhưng những lời này vẫn khiến trong lòng Bạch Nhạc không khỏi chấn động, phần oán phẫn kia phảng phất như cũng theo đó giảm bớt đi nhiều.
Bây giờ sự tình đặt ở ngay trước mắt, dù Ngô Tuyết Tùng không bức bách, so với hậu quả có thể phải đối mặt khi phản hồi Thất Tinh Tông, chính mình còn có thể có lựa chọn khác nữa ư?
Rủi ro và lợi ích luôn tồn tại song hành!
Thanh Vương bí tàng có lẽ thật vô cùng nguy hiểm, nhưng chỉ cần mình xông qua được cửa ải này, thu hoạch tất sẽ cực lớn!
Dù phải hiến phần trân quý nhất trong bí tàng cho Ngô Tuyết Tùng, nhưng đối với bản thân mà nói, đấy cũng là cục diện hai bên đều có lợi.
Lúc còn nhỏ yếu, oán trời trách đất căn bản chẳng nghĩa lý gì, điều duy nhất có thể làm chính là bắt lấy hết thảy cơ hội để lớn mạnh chính mình, thẳng tới một ngày cường đại đến có thể lật tung bàn cờ, chính mình chế định quy tắc.
Cùng là một loại tình cảnh, nhưng chỉ cần đổi cách nhìn, kết luận đưa ra sẽ hoàn toàn bất đồng.
Mà đấy, thường thường chính là khác biệt giữa cường giả và kẻ yếu.
Nghĩ thông điểm này, trong lòng Bạch Nhạc bất giác rộng mở, khom lưng bái nói:
- Đa tạ phủ chủ chỉ điểm, Bạch Nhạc thụ giáo!
- Được!
Có lẽ nhìn ra được sự chân thành của Bạch Nhạc lúc này, trên mặt Ngô Tuyết Tùng cũng hiện lên ý cười xán lạn:
- Yên tâm, chỉ cần ngươi tận tâm tận lực, ta tất sẽ không bạc đãi ngươi! Linh Tê Kiếm Tông rốt cục quá nhỏ, chứa không nổi ngươi... Mà Tiên Du Kiếm Cung ta, có lẽ mới là chốn đi về tốt nhất cho ngươi!
…
Tiên Du Kiếm Cung sẽ là chốn đi về thích hợp với mình ư?
Bạch Nhạc không cho là như vậy, nhưng hắn hiểu được, hắn nhất định phải khiến Ngô Tuyết Tùng tin tưởng mình.
Đối với người từng làm qua mấy năm tạp dịch ở Linh Tê Kiếm Tông như Bạch Nhạc mà nói, tỏ vẻ khiêm nhường là điều rất dễ dàng, thậm chí hắn không cần lập tức đáp ứng, chỉ cần lộ ra chút do dự, sau đó vào lúc thỏa đáng, lại biểu hiện ra một tia hướng tới đối với Tiên Du Kiếm Cung, vây là đủ rồi.
Dưới tiền đề như thế, tự nhiên là chủ khách trò chuyện vui vẻ.
Đương nhiên, Ngô Tuyết Tùng chưa nói ra quá nhiều tin tức về Thanh Vương bí tàng, mặc dù hắn không tin Bạch Nhạc dám bán đứng mình, nhưng loại chuyện này, không đến thời khắc sau cùng, hắn tuyệt đối sẽ không nói đi ra.
Hiện tại điều hắn muốn thương nghị với Bạch Nhạc là làm sao để che lấp người Thất Tinh Tông và Đạo Lăng Thiên Tông, tìm lý do thích hợp để ở lại Thanh Châu thành.