Trên quảng trường phương viên gần trăm thước tu kiến một tòa Hoàng Thành rụt nhỏ, mấy chục toà cung điện san sát kề nhau, trên trần nhà còn khảm nạm vô số dạ minh châu, dù trải qua mấy nghìn năm cũng vẫn tán pháthào quang lộng lẫy, như sao sáng khắp trời, rực rỡ lấp lánh!
Trọn cả cung điện sáng lên quang mang dịu nhẹ, không cách nào tới gần.
Rất hiển nhiên, trên quảng trường tồn tại cấm chế cực kỳ cường đại, ngăn trở bất cứ người nào kề cận.
- Công tử, đây là?
Nháy mắt, Tô Nhan bị cảnh tượng huyễn lệ trước mặt chấn động, hô hấp thoáng trở nên gấp rút, mở miệng hỏi.
- Đây là mô hình rụt nhỏ của Địa Cung!
Chứng kiến hết thảy, giọng Bạch Nhạc có chút khàn đặc, khó mà tin tưởng thì thào nói.
Ngay bên ngoài tòa quảng trường, Bạch Nhạc rõ ràng thấy được một tòa cung điện thực sự, vô luận là hình thức hay bảng biển treo trên móc đều giống hệt mô hình cung điện rụt nhỏ trong quảng trường!
Tòa Địa Cung này lớn hơn xa trong tưởng tượng của hắn!
Nếu án theo phạm vi mà tính, há là một tòa phủ thành chủ có thể chứa được, chắc phải xấp xỉ nửa cái Thanh Châu Thành.
Khắc này, Bạch Nhạc mới thực sự ý thức được, cái gọi là Thanh Vương bí tàng nơi nào là bảo tàng Thanh Vương lưu lại, căn bản chính là lăng tẩm Thanh Vương tu kiến cho chính mình!
Từ trong phiến mô hình cung điện trước mắt này, Bạch Nhạc có thể ẩn ẩn đoán được, hết thảy nơi đây đều được Thanh Vương thiết kế theo tư tưởng của chính bản thân hắn!
Từ Đan Các đến Tàng Thư Lâu, Luyện Bảo Các, Diễn Vũ Điện, Linh Dược Viên, thậm chí là Tu Pháp Điện, phàm cái nào nên có thì đều có, có thể nói là bao la vạn tượng!
Nếu không phải dưới lòng đất mà là ở bên ngoài, đây nghiễm nhiên chính là một tông môn khổng lồ!
Chỉ là... Tại sao Thanh Vương lại tu kiến lăng tẩm kích thước khổng lồ đến vậy?
Điều này căn bản không hợp lý!
Theo như lời Ngô Tuyết Tùng, bản thân Thanh Vương vốn là một trong những tu hành giả đỉnh cấp nhất trong thiên hạ, tu vi sâu không lường được! Nhân vật như vậy, há sẽ như người phàm, tu kiến lăng tẩm khổng lồ để ký thác ước nguyện sau khi chết!
Điểm này nhất thời Bạch Nhạc khó mà nghĩ thông.
Chẳng qua, trước sau gì Thanh Vương cũng đã chết mấy nghìn năm, tự nhiên không cần quá mức bận tâm.
Tử tế đánh giá một lúc, rất nhanh Bạch Nhạc liền phát hiện, ở chính giữa cung điện này có một tòa đại điện cực kỳ rộng lớn, tên là Thanh Vương Điện!
Trầm tư thoáng chốc, Bạch Nhạc liền ẩn ẩn đoán được, Thanh Vương Kiếm mà Ngô Tuyết Tùng muốn mình đi tìm, quá nửa sẽ ở trong Thanh Vương Điện này.
Chỉ là, đến cái lúc này, Bạch Nhạc tự nhiên sẽ không cứ vậy đi thẳng tới Thanh Vương Điện.
Mục đích của Bạch Nhạc rất rõ ràng, hắn tới đây là để tìm kiếm cơ duyên, nghĩ cách từ trong Thanh Vương bí tàng lấy được càng nhiều chỗ tốt, qua đó đề thăng thực lực mới là quan trọng nhất, ngược lại, giúp Ngô Tuyết Tùng lấy được Thanh Vương Kiếm, thậm chí khống chế toàn bộ Địa Cung chỉ là thứ yếu.
Nhận rõ phương vị, Bạch Nhạc nhắm thẳng đến Đan Các:
- Tiểu Nhan, chúng ta đi!
Bỏ lại mô hình cung điện trên quảng trường, Bạch Nhạc hướng thẳng đến Đan Các mà đi.
Qua nhiều năm vậy rồi, không biết trong số đan dược Thanh Vương lưu lại trước đây còn có bao nhiêu vẫn dùng được, chẳng qua, nếu đã đến, luôn phải đi một chuyến, vô luận thu được bao nhiêu đều là chỗ tốt cực lớn.
Có mô hình cung điện chỉ dẫn, muốn tìm được vị trí Đan Các tự nhiên không khó.
Nhưng mà, ngay khi Bạch Nhạc chạy tới Đan Các, trên đường lại đột nhiên đụng phải một đội binh dũng, vốn chỉ là đám tượng đá đứng yên lặng trên đường, nhưng tích tắc khi Bạch Nhạc tiếp cận, bọn hắn bỗng chợt sống lại.
Thoáng chốc, đội binh dũng kia cuộn lên sát ý ngất trời, hung hãn giết tới Bạch Nhạc và Tô Nhan.
Đáng sợ hơn là, Bạch Nhạc có thể cảm giác được rõ ràng, từng tên binh dũng đều có thực lực Linh Phủ Cảnh, thân thể cứng như kim thạch, không sợ chết!
Chỉ trong nháy mắt, hơn mười tên binh dũng đã giết tới trước mặt, đột nhiên đánh cho Bạch Nhạc không kịp trở tay.
Trong Địa Cung này đúng là tồn tại rất nhiều cơ duyên, nhưng bên cạnh đó cũng cất dấu vô số nguy hiểm và sát cơ.
Bởi vì, đây vốn không phải bí tàng lưu cho ai cả, mà là... lăng tẩm của Thanh Vương!
Coong!
Tức thì, Thu Hoằng Kiếm xuất hiện nơi tay, Thông Thiên Ma Công thi triển ra, Bạch Nhạc trực tiếp dùng ma công thúc giục kiếm ý, uy lực Ngu Kiếm nháy mắt được phát huy đến cực đại.
Oanh!
Chỉ một kiếm, tên binh dũng trước mặt đã bị Bạch Nhạc cường hành chém nát!
Nháy mắt khi binh dũng bị chém nát, trong thân thể đột nhiên rơi ra một viên linh thạch, nhìn thấy linh thạch kia, tròng mắt Bạch Nhạc không khỏi co rụt lại.
Linh thạch bình thường đều có màu ám xanh, một khi linh khí trong linh thạch hao hết liền sẽ hóa thành màu xám trắng.
Nhưng linh thạch rơi ra từ trong thân thể binh dũng lại có màu xanh tím không lẫn đi đâu được, dù ở khoảng cách cực xa, song vẫn có thể cảm nhận được linh lực kinh khủng bên trong.
- Công tử, là linh thạch cực phẩm!
Ánh mắt dừng trên linh thạch, Tô Nhan lập tức nhịn không được kinh hô thành tiếng.