Một viên linh thạch thượng phẩm liền đủ để đổi lấy một trăm viên linh thạch hạ phẩm, linh thạch cực phẩm lại càng có tiền cũng không mua được, dù đổi theo cách tính cơ bản nhất thì cũng là một đổi một ngàn linh thạch.
Huống hồ, đấy gần gần chỉ là tỉ lệ hối đoái trên lý thuyết mà thôi! Thực tế, ngươi có bỏ ra giá gấp vài lần, sợ rằng cũng chẳng ai nguyện ý đổi linh thạch cực phẩm cho ngươi.
Đạo lý rất đơn giản, một ít trận pháp đỉnh cấp, hoặc là tồn tại như binh dũng trước mắt này, ắt cần phải có linh thạch cực phẩm mới có thể khu động, chứ linh thạch bình thường dù nhiều đến đâu cũng vô dụng.
Trên thực tế, trong toàn bộ tu hành giới, lượng linh thạch cực phẩm gần như tập trung hết trong tay đám lão tổ Tinh Hải Cảnh, đối với bọn hắn mà nói, linh thạch cực phẩm mới là hóa tệ thông dụng.
Đương sơ Huyết Ảnh Ma Quân và Tử Dương Chân Nhân đánh cược cũng chỉ nguyện cầm ra linh thạch thượng phẩm, chứ không hề nhắc tới linh thạch cực phẩm, đủ thấy linh thạch cực phẩm trân quý cỡ nào.
Bây giờ Bạch Nhạc vung kiếm chém xuống, lại trực tiếp chém ra một viên linh thạch cực phẩm, Tô Nhan sao có thể không kinh hô.
Nghe được lời này của Tô Nhan, Bạch Nhạc lập tức không khỏi kích động, bây giờ đám binh dũng trong mắt hắn, nơi nào còn là uy hiếp, phải là từng viên linh thạch cực phẩm di động mới đúng!
Nhất thời, nhịp thở của Bạch Nhạc không khỏi trở nên dồn dập.
Đến thời khắc này, thực lực khủng bố của Bạch Nhạc rốt cục mới được triển hiện ra!
Thông Thiên Ma Công triệt để bạo phát, mỗi kiếm chém xuống, Bạch Nhạc lại bổ nát một tên binh dũng!
Ngắn ngủi không tới một phút, nhóm binh dũng này đã bị Bạch Nhạc hủy sạch, biến thành hơn mười viên linh thạch cực phẩm mê người!
Không đợi Bạch Nhạc động thủ, Tô Nhan đã không kìm được, vội nhặt lên đống linh thạch cực phẩm này.
- Công tử, lần này chúng ta phát tài thật rồi!
Thận Thạch trước đó có giá trị lớn cỡ nào, nàng không rõ ràng, nhưng đống linh thạch cực phẩm này lại thật khiến nàng ý thức được giá trị của Thanh Vương.
Cơ duyên như thế đặt ở trước mặt, dù phải chịu rủi ro lớn mấy cũng là đáng được.
…
- Quả nhiên không hổ là Thanh Vương, thủ bút này đúng là quá lớn!
Thu hồi linh thạch cực phẩm, Bạch Nhạc cũng không keo kiệt, trực tiếp phân một nửa cho Tô Nhan, dù trên thực tế đám binh dũng này toàn là do một mình hắn giết.
- Công tử, thế này nhiều quá.
Một hơi được phân nhiều linh thạch cực phẩm như vậy, Tô Nhan không khỏi bị dọa nhảy dựng.
- Cầm đi, lấy thủ bút Thanh Vương, sợ rằng chừng này người ta đều không để vào trong mắt, chúng ta không cần phải tính toán so đo làm gì! Những thứ trong Đan Các mới là bảo tàng thực sự.
Khoát khoát tay, Bạch Nhạc nhẹ giọng đáp.
Vừa nãy có chút kích động, nhưng đến khi thật được đến đống linh thạch cực phẩm kia rồi, Bạch Nhạc lại đã bình tĩnh trở lại.
Chính mình giết binh dũng nhìn như rất nhẹ nhàng, song trên thực tế há lại như vẻ bề ngoài. Bạch Nhạc ẩn ẩn cảm giác được, trong thân thể đám binh dũng kia có một loại cấm chế, nếu không phải dùng lực lượng Thông Thiên Ma Công trực tiếp phá hủy cấm chế, muốn tiêu diệt đám binh dũng kia, khả năng khó mà dễ dàng như thế.
Nếu đổi thành Tô Nhan động thủ, sợ rằng sẽ bị đám binh dũng kia đánh cho chạy trối chết.
Linh thạch cực phẩm cố nhiên rất tốt, nhưng rủi ro phải gánh cũng không nhỏ.
Nếu không có đủ thực lực, e là đây không phải cơ duyên, mà là bùa đòi mạng.
Nghĩ thông điểm này, Bạch Nhạc làm sao có thể không cẩn thận.
Phải biết, nơi đây gần gần mới chỉ là rìa ngoài Địa Cung mà thôi, binh dũng canh giữ ở chỗ này cũng chỉ hơn mười tên! Nhưng nếu tiến vào sâu thêm thì sao? Nếu có trên trăm, thậm chí càng nhiều binh dũng, liệu hắn còn có thể ung dung ứng phó?
Nghĩ vậy, Bạch Nhạc xoay người phân phó Tô Nhan:
- Tiểu Nhan, Địa Cung này không đơn giản, chúng ta càng thâm nhập sâu, sợ là sẽ càng nguy hiểm, nếu gặp phải điều gì bất trắc, chúng ta tẩu tán, nghĩ cách lui về quảng trường vừa nãy, hiểu chưa?
- Hiểu!
Tô Nhan cũng không ngốc, thoáng nghĩ liền hiểu được, Địa Cung thực sự quá lớn, hơn nữa càng vào sâu càng nguy hiểm, nếu phân tán chạy loạn, không chừng sẽ càng nguy hiểm, sớm hẹn ước địa điểm gặp mặt tương đối an toàn, tránh miễn sau này tách ra chọc phải phiền toái không cần thiết.
Chính như lúc trên quảng trường từng thấy được, trọn cả cung điện dưới đất tựa hồ đều lấp lánh tinh quang, mặc dù không đến nỗi thật chiếu sáng Địa Cung như ban ngày, nhưng có những tinh quang này, chí ít vẫn thấy được mờ mờ cảnh tượng xung quanh.
Một đường cẩn thận đi tới, dọc đường, hai người Bạch Nhạc trước sau gặp phải không ít toán binh dũng, một ít có số lượng tương đối nhiều, dù là Bạch Nhạc đều không dám tùy tiện trêu chọc, từ xa xa liền lách mình tránh đi.
Trên đường, Bạch Nhạc dần dần phát hiện quy luật, càng đến gần vị trí cung điện, binh dũng lại càng nhiều, hơn nữa, chỉ cần ngươi không tới gần cung điện, bảo trì khoảng cách trên mười thước với binh dũng, binh dũng liền sẽ không thức tỉnh.
Sau ước chừng nửa canh giờ, Bạch Nhạc đã thấy được Đan Các, chỉ dùng dư quang quét nhìn đám binh dũng bên ngoài Đan Các, da đầu Bạch Nhạc không khỏi tê rần!