- Tiểu Nhan! Tin tưởng ta, ta nhất định có thể tìm được cách an toàn rời khỏi đây, là ta mang ngươi đi vào, ta liền nhất định sẽ mang ngươi an toàn đi ra!
Trong mắt chớp qua một tia quyết đoán, chậm rãi đẩy ra Tô Nhan, Bạch Nhạc nhẹ giọng nói:
- Đừng nghĩ gì nữa cả, Tô Nhan, chờ ta ở đây!
- Ta là ai? Ta là truyền nhân Thông Thiên Ma Quân, thiên kiêu đạo ma song tu Bạch Nhạc!
- Thanh Vương lại đã sao? Vô luận ở đây có gì quỷ dị cũng không thể ngăn được ta! Tin tưởng ta, vô luận khó khăn bao nhiêu, ta cũng nhất định mang ngươi đi ra, đây là hứa hẹn của ta đối với ngươi!
Từ từ đứng dậy, ánh mắt Bạch Nhạc đột nhiên lần nữa dừng trên Thanh Vương Điện.
Tất cả bí mật đều cất giấu ở trong Thanh Vương Điện kia, chỉ có xông vào mới có thể phát hiện chân tướng, tìm ra cách rời khỏi chỗ này.
Dù trắc trở, dù tràn ngập nguy hiểm đến mấy, nhưng lúc này, Bạch Nhạc đã không còn đường lui.
Bước ra trước một bước, sát cơ ngất trời!
…
Áo trắng như tuyết.
Trước Thanh Vương Điện, Bạch Nhạc đạp bước lao lên không trung, trong mắt chớp qua một tia thâm thúy, Thông Thiên Ma Công và huyền công đồng thời được phóng thích, màu trắng và màu đen đan xen, lộ ra sát cơ khủng bố.
Đạo ma song tu!
Khắc này, cả người Bạch Nhạc phảng phất như đều tán phát khí tức tà mị!
Vứt bỏ hết thảy ngụy trang và che lấp, đây mới là cái tên truyền nhân Thông Thiên Ma Quân, đây mới là cái tên Bạch Nhạc, kẻ có gan phân cao thấp với Vân Mộng Chân!
Oanh!
Tùy theo Bạch Nhạc tiếp cận Thanh Vương Điện, đám binh dũng chi chít cũng bị kích phát, thoáng tích tắc, hơn một nghìn binh dũng đồng thời thức tỉnh, nhất tề bước ra một bước, một cỗ sát khí khủng bố hung hãn ập tới Bạch Nhạc.
Sát ý ngất trời!
Nếu chỉ là Linh Phủ Cảnh bình thường, e rằng vừa bị sát ý này xông tới, ý chí liền sụp đổ.
Thậm chí dù là Bạch Nhạc, khắc này sắc mặt đều không khỏi hơi chút trắng bệch.
Quá mạnh, hơn một nghìn binh dũng Linh Phủ Cảnh, trong đó còn bao gồm rất nhiều tướng dũng Linh Phủ đỉnh phong, quan trọng hơn là, lúc này nhiều binh dũng như vậy tập kết cùng một chỗ, tựa hồ hình thành nên chiến trận, sát khí xung thiên.
Dù cho Bạch Nhạc đạo ma song tu, nhưng ở trước mặt nhiều binh dũng như vậy, căn bản cũng chẳng đáng là gì, phảng phất như chỉ cần đạp lên trước thêm một bước liền sẽ bị đám binh dũng này xé nát.
Từ sau lưng nhìn theo Bạch Nhạc, Tô Nhan gắt gao cắn môi, tựa hồ nhịn không được muốn xông lên kéo Bạch Nhạc đi về.
Ở Huyết Ảnh Ma Tông, Tô Nhan thấy quen ngươi lừa ta gạt, vì chút lợi ích cỏn con đều có thể trở mặt thành thù.
Mà giờ đây, thấy được Bạch Nhạc nguyện ý vì cứu nàng mà mạo hiểm, nàng đã cảm thấy vô cùng thỏa mãn.
- Công tử!
Đạp bước giữa trời, nhìn xuống hết thảy trước mắt, trong lòng Bạch Nhạc thoáng hiện vẻ bi thương, hắn biết, mỗi binh dũng nơi đây đều từng là người sống sờ sờ, lại bị lăng tẩm Thanh Vương cường hành biến thành bộ dạng binh dũng đáng sợ.
Đối diện với đám binh dũng này, trong lòng Bạch Nhạc khó miễn có chút thương hại, chỉ là... Hắn căn bản vô lực thay đổi được gì.
Ngược lại, hắn thậm chí không thể không chém giết với đám binh dũng này, cường hành mở ra một con đường máu!
- Xin lỗi!
Khẽ khom lưng, Bạch Nhạc nhẹ giọng mở miệng nói:
- Có lẽ các ngươi đã chết đi mấy nghìn năm, có lẽ ta thật ra không cách nào cứu vớt các ngươi, nhưng Bạch Nhạc ta cam đoan, nhất định sẽ hủy đi lăng tẩm Thanh Vương, để các ngươi được triệt để giải thoát!
Nháy mắt khi vừa dứt lời, Bạch Nhạc vươn tay trảo tới, tức thì, một thanh trường kiếm màu xanh cổ xưa hiện lên trong tay!
Thoáng tích tắc, khí thế trên thân Bạch Nhạc đột nhiên tăng vọt, lúc lần nữa ngẩng đầu lên, trong mắt đã không còn nửa điểm do dự, có chăng chỉ là phần quyết đoán đến chết không thôi!
Vù vù!
Mũi kiếm khẽ run lên, thân hình hơi lắc, kiếm trong tay Bạch Nhạc bất ngờ cuốn theo một mạt kiếm khí khủng bố, hung hãn chém tới đám binh dũng trước mặt.
Côn Ngô Kiếm!
Chỉ bằng lực lượng bản thân, Bạch Nhạc căn bản không có bất kỳ hi vọng nào phá tan được chiến trận của đám binh dũng này, chỉ có sử dụng Côn Ngô Kiếm mới có một tia khả năng thành công.
Sát na đó, kiếm ý bị Côn Ngô Kiếm dẫn động, kiếm vừa vào tay, liền có một đạo kiếm khí màu xanh khổng lồ hiện ra ngang trời!
Ùng ùng!
Chớp mắt, hơn mười tên binh dũng chắn ở trước người Bạch Nhạc thậm chí không chống đỡ nổi dù chỉ một hơi, thoáng chốc liền bị kiếm quang khủng bố chém nát!
Thần kiếm Côn Ngô!
Thân là bảo vật trấn giáo Đạo Lăng Thiên Tông, sự khủng bố của Côn Ngô Kiếm vượt xa Bạch Nhạc tưởng tượng.
Đương sơ khi chém giết Phá Nam Phi, thực lực Bạch Nhạc quá yếu, căn bản không dẫn động được bao nhiêu lực lượng của Côn Ngô Kiếm, nhưng giờ tùy theo thực lực Bạch Nhạc đề thăng, uy lực Côn Ngô Kiếm mới chính thức được triển hiện ra!
Hơn nữa, kỳ thực lúc này Bạch Nhạc còn không biết, Côn Ngô Kiếm chính là thiên địch của đám binh dũng bị tử khí trớ chú xâm thực này!
Một kiếm chém giết hơn mười binh dũng, song cũng khiến tinh thần Bạch Nhạc vì đó khẽ chấn.
Tâm niệm chợt động, linh lực trong cơ thể bạo phát, hóa thành kiếm quang đầy trời!
- Đi!