- Chỉ cần có thể phế trừ truyền thừa của Thánh Nữ nhất mạch, lão phu tất ủng hộ ngươi cưới Thánh Nữ.
Có đi có lại, Tử Dương Chân Nhân cũng làm ra hứa hẹn.
Thân là một trong Đạo Lăng Thập Nhị Kim Tiên, giờ lại đang là lúc Đạo Lăng Thiên Tông cường giả điêu linh, thái độ của Tử Dương Chân Nhân tự nhiên rất có phân lượng, chỉ cần nguyện ý tỏ rõ thái độ, khả năng hắn cưới được Vân Mộng Chân chí ít có thể nhiều thêm ba thành.
- Tử Dương Chân Nhân yên tâm, đệ tử tất không cô phụ chân nhân kỳ vọng.
Hơi khẽ khom lưng, Triệu Thụy trầm giọng đáp.
Dứt lời, không đợi Tử Dương Chân Nhân nói gì thêm, Triệu Thụy đã trước một bước rời đi.
Tưởng muốn bảo đảm nắm chắc tuyệt đối, hắn nhất định phải trước một bước chạy tới Thanh Châu Thành, quan sát sát trận lăng tẩm Thanh Vương một phen, khi đó mới có thể có được nắm bắt càng lớn, qua mặt người khác tiến vào bên trong.
…
Bạch Nhạc xếp chân ngồi nguyên chỗ cũ, trong lòng không cách nào yên.
Từ lúc bắt đầu bước vào địa cung, mọi thứ gặp được giống như tia sáng không ngừng lấp lóe ở trong đầu của Bạch Nhạc, Bạch Nhạc cảm thấy bản thân dường như đã nghĩ thông được điều gì đó, nhưng dường như lại thiếu một chỗ nào. Việc này giống như cách một tầng giấy mỏng, chỉ cần nhìn thấu thì có thể tìm được chân tướng, nhưng dù ngươi có dùng hết cách thì vẫn không cách nào thông suốt được.
Ánh sáng xanh nhàn nhạt chiếu quanh người đó giống như họa thành một địa lao, bất ngờ nhốt hắn lại chỗ này.
Cho dù hắn tấn công trực tiếp hay thử dùng Thông Thiên Ma Công để phá giải thì cũng không cách nào phá vỡ được màn ánh sáng mỏng manh này.
Không phải do bản chất ánh sáng này đáng sợ, mà là do ánh sáng này giống như cả Thanh Vương Điện, thậm chí nó còn gắn liền với sức mạnh của cả Thanh Vương Lăng. Cho dù Thông Thiên Ma Công có mạnh cũng không thể thôn tính toàn bộ sức mạnh của Thanh Vương Lăng được.
Cả Thanh Vương Lăng?
Trong nháy mắt, một tia sáng đột nhiên xẹt qua đầu Bạch Nhạc.
Bạch Nhạc đột nhiên nhớ lại sự biến đổi giống như địa chấn trước đây, sự thay đổi đó dĩ nhiên không phải do bản thân Thanh Vương Lăng, mà là do thế giới bên ngoài tác động vào, nói cách khác cũng có nghĩa là, chuyện của Thanh Vương Lăng đã không giấu được nữa.
Kho báu trong Thanh Vương Lăng trước giờ đều có sức cám dỗ, ắt hẳn sẽ khiến người khác tìm mọi cách phá vỡ để tiến vào, đến lúc đó ánh sáng đang giam lấy hắn cũng sẽ yếu đi, đó chính là cơ hội để hắn thoát thân.
Nghĩ đến đây, trong lòng Bạch Nhạc lập tức bình ổn lại.
Nghĩ theo hướng này, nhiều chuyện cũng đột nhiên thông suốt.
Ví dụ như, tại sao đối phương lại cưỡng chế trói hắn lại lúc hắn chuẩn bị rời khỏi Thanh Vương Lăng, sau đó ném xuống bên cạnh quan tài Thanh Vương?
Có lẽ vốn dĩ đây chẳng phải sự trùng hợp gì, mà bởi vì do lúc trước Thanh Vương Lăng bị tác động mà dẫn đến.
Sự tồn tại tự xưng là kiếm linh đó cố ý muốn mê hoặc hắn, khiến tinh huyết của hắn rơi xuống quan tài của Thanh Vương, mà cũng chỉ e đó là cách cuối cùng.
Phải biết rằng ban đầu lúc ở Thanh Vương Điện, Bạch Nhạc cũng đã từng thử nhỏ máu của mình lên Thanh Vương Kiếm, nhưng lại bị bắn ra ngoài.
Nếu mọi thứ giống với sự tồn tại của thứ gọi là kiếm linh kia, vậy sẽ không có chuyện Thanh Vương Kiếm từ chối máu của hắn.
Trừ khi…
Từ lúc bắt đầu, người mà đối phương lựa chọn không phải Bạch Nhạc, nhưng bởi vì sự thay đổi đó đồng thời khiến cho Thanh Vương Lăng xảy ra chuyện ngoài ý muốn, kẻ đó bất đắc dĩ mới phải chọn hắn.
Lần nữa nghĩ đến hồn huyết của Ngô Tuyết Tùng, trong đầu Bạch Nhạc lại đột nhiên hiểu rõ.
Người kẻ đó muốn khống chế thật ra không phải hắn, mà là Ngô Tuyết Tùng, người mang huyết mạch hoàng thất.
Thanh Vương Kiếm, Thanh Vương Lăng, huyết mạch hoàng thất.
Khi những đầu mối này tập hợp lại, trong đầu Bạch Nhạc liền nổ bùm một tiếng, một ý nghĩ đáng sợ cũng đột ngột lóe lên.
Buổi trưa là lúc ánh sáng đang gay gắt nhất.
Thành Thanh Châu bây giờ đã cực kỳ đổ nát, khắp nơi đều là bách tính đang lưu lạc, rất nhiều người còn chưa thoát ra được nỗi đau thương mất đi người thân thì đã phải mạnh mẽ đứng dậy, dùng chính bàn tay của mình xây dựng lại nhà cửa.
Tin tức tốt duy nhất là cung chủ của thành Thanh Châu đã ra một khoản đóng góp lớn, cho dù là việc cung cấp lương thực hay việc cử binh lính đi duy trì an ninh, giúp bách tích chôn thi thể, xây dựng nhà cửa... thì cũng đã làm được những việc mà một vị thành chủ nên làm.
Cho dù một số người trẻ tuổi có tâm tư bất chính, sau khi gia nhập Thanh Vân Kỵ thì cũng phải từ bỏ ý xấu mà thành thật tham gia vào việc xây dựng.
Tuy nhiên, những bách tính bình thường này không biết lúc bọn họ đang bận rộn xây dựng nhà cửa, Tinh Hà lão tổ, Huyết Ảnh ma quân cùng với Tử Dương chân nhân đã bay đến bầu trời thành Thanh Châu, mượn ánh nắng của buổi trưa để khởi động sát trận một lần nữa.
Sức mạnh của sát trận đột nhiên bị chạm vào, trong một khoảnh khắc, dường như cả Thanh Châu lần nữa bị chấn động.
Nếu như không có ba vị lão tổ kịp thời ra tay, sức mạnh bạo phát lần này sẽ càng đáng sợ hơn nhiều so với đêm qua.
May mà đám người Tinh Hà lão tổ đều phân biệt được nặng nhẹ.