Trong nháy mắt kiếm khí đánh úp tới, trên người đối phương đột nhiên xuất hiện một bóng kiếm mơ hồ, chỉ cần giơ tay lên bày ra tư thế xuất kiếm, liền chặn được tất cả kiếm khí đang đánh về phía mình.
Trong lòng Bạch Nhạc hơi giật mình, hắn lập tức phản ứng lại, trên người đối phương nhất định có bảo vật kỳ quái. Không thể so được với Thanh Vương Kiếm hay Côn Ngô kiếm, nhưng chắc chắn nó ít nhất phải là bảo vật đủ để danh chấn một phương, hơn nữa nhìn trạng thái của hắn lúc này, e rằng cũng không phải là đệ tử của Huyết Ảnh Ma Tông.
- Bất động như núi, kiếm khí mạnh mẽ như vậy, ngươi không phải người của Huyết Ảnh Ma Tông, ngươi là ai?
Ánh mắt Triệu Thụy dừng trên người đối phương, sắc mặt hắn ta hơi trầm xuống, lạnh giọng hỏi.
- Vô danh tiểu tốt, không cần phải nói đến. Chẳng qua chỉ là nhân vật nhỏ tới để chia một miếng bánh.
Người nọ cũng không có ý bại lộ thân phận, thản nhiên đáp.
Ngô Tuyết Tùng quay đầu lại liếc mắt nhìn hai người bọn họ, khinh thường cười lạnh.
- Thực vất vả cho các ngươi rồi, tin tức về bí tàng của Thanh Vương mới chỉ truyền ra được có vài ngày, thật đúng là người nào người nấy đều dẫn đến đây, đáng tiếc… Không có người có huyết mạch của hoàng thất Đại Càn là ta, các ngươi sẽ bị các cơ quan giết hết, các ngươi sao có thể tranh với ta?
Tuy rằng kiếm khí trong Thanh Vương Lăng làm cho hắn cảm thấy áp lực không nhỏ, nhưng không giống với những người khác, giờ khắc này, Ngô Tuyết Tùng cảm nhận được một loại huyết mạch tương liên đối với hắn vô cùng thân thiết.
Từ xa xa, lần đầu tiên nhìn thấy Thanh Vương Kiếm nằm trên ghế rồng, sự kích động trong lòng Ngô Tuyết Tùng đã không thể kìm nén được nữa.
Đó là Thanh Vương Kiếm thuộc về Vương triều Đại Càn, là Thanh Vương Kiếm… thuộc về hắn!
Ngô Tuyết Tùng cắn rách ngón tay, dùng máu tươi ngưng kết một cái ấn ký vô cùng rườm rà, trong mắt hắn lộ ra vẻ kích động. Hắn chỉ một ngón tay, trong chớp mắt, huyết khí trên người bắn ra, dòng huyết khí kia như là không nhìn thấy những kiếm khí xung quanh mà đi thẳng về phía Thanh Vương Kiếm.
Nói đến cũng kỳ lạ, trước đó kiếm khí còn tấn công bừa bãi, nhưng khi cảm nhận được huyết khí trên người Ngô Tuyết Tùng, trong nháy mắt liền nhao nhao tách ra, không có ý ngăn trở Ngô Tuyết Tùng tiếp cận Thanh Vương Kiếm.
Sự thay đổi đột ngột này thực sự khiến mọi người sửng sốt.
Ngay cả Triệu Thụy cũng không để mặc nữa. Hắn luôn là kẻ cười trên nỗi đau của người khác, người khác có chết hay không, hắn căn bản không quan tâm, nhưng hắn tuyệt đối không thể để yên cho người khác lấy được Thanh Vương Kiếm.
Đây là mục đích chính của hắn khi bước vào Thanh Vương Lăng.
Giờ khắc này Triệu Thụy không còn quan tâm đến việc duy trì pháp trận, cả người hắn ta nhoáng lên, ánh sáng quanh người đột ngột điên cuồng tấn công về phía Ngô Tuyết Tùng.
- Cút!
Ngô Tuyết Tùng trở tay nắm lấy trường kiếm, trong mắt lóe lên sát ý, hắn không thèm quay đầu mà giơ tay lên chém một kiếm.
Lưỡi kiếm gió phóng ra kia gần như trong nháy mắt đã bị một kiếm này chém vỡ.
Nếu như ở nơi khác, thực lực của Triệu Thụy chưa chắc đã yếu hơn Ngô Tuyết Tùng, nhưng một khi chưa quyết đấu đến giây phút cuối cùng, không ai dám nói mình sẽ thắng.
Nhưng vấn đề ở chỗ kiếm khí trong Thanh Vương Lăng chỉ đánh vào hắn ta chứ không công kích Ngô Tuyết Tùng, trong lúc này chênh lệch thực lực giữa hai bên quá lớn.
Ngô Tuyết Tùng thậm chí không cần đánh bại mà chỉ cần bỏ qua hắn ta, sau đó cố gắng đoạt được Thanh Vương Kiếm là đủ rồi.
Chỉ cần nhìn phản ứng của kiếm khí trong Thanh Vương Lăng cũng có thể đoán được, một khi để cho Ngô Tuyết Tùng tới gần Thanh Vương Kiếm, bằng vào huyết mạch chi lực, e rằng việc luyện hóa nó sẽ không khó chút nào.
Trong mắt Triệu Thụy lóe lên vẻ lo lắng, ra lệnh:
- Cùng xông lên, tuyệt đối không thể để cho hắn lấy được Thanh Vương Kiếm, bằng không tất cả chúng ta đều sẽ chết.
Kỳ thật điểm này không cần Triệu Thụy nói ra, tất cả mọi người đều có thể thấy rõ ràng.
Gần như trong nháy mắt, Văn Trạch cùng ma tu kia đã cùng lúc ra tay, nhằm về phía Ngô Tuyết Tùng.
- Bạch Nhạc, thay ta ngăn chặn bọn hắn, chỉ cần bản vương lấy được Thanh Vương Kiếm, ngươi chính là đệ nhất công thần, bản vương nhất định sẽ không quên công ơn của ngươi.
Giọng nói của Ngô Tuyết Tùng cũng vang lên ngay lúc đó.
Trước đó hắn thà tốn thêm một chút thời gian cũng muốn đưa mình và Tô Nhan cùng tới đây, chính là vì lúc này sao?
Có vẻ như chỉ là một thoáng suy nghĩ, nhưng trong đầu Bạch Nhạc đã có vô số suy nghĩ xẹt qua.
Đối với Bạch Nhạc, sự lựa chọn này khó hơn rất nhiều so với tưởng tượng.
Đây hoàn toàn không phải là câu hỏi chọn Ngô Tuyết Tùng hay Đạo Lăng thiên tông, mà là có nên ngăn cản Thanh Vương hay không?
Phải biết rằng trước đây Bạch Nhạc đã ký kết khế ước linh hồn với Thanh Vương, hắn vốn không có khả năng ra tay ngăn cản Ngô Tuyết Tùng, trên thực tế, Ngô Tuyết Tùng chính là do hắn cố ý đưa tới.
Bạch Nhạc biết rõ rằng bây giờ Thanh Vương rất có thể đang quan sát mọi thứ trong trận chiến này.
Nếu bây giờ hắn lựa chọn ra tay giúp Ngô Tuyết Tùng, như vậy chẳng khác nào là đang lấy lòng Thanh Vương.