Phải biết rằng Thanh Vương đã hứa là sẽ đưa hắn ra ngoài, hơn nữa còn đưa cho hắn bí tàng của hắn, dù Thanh Vương có thể vi phạm khế ước linh hồn, nhưng tất nhiên cũng sẽ bị ảnh hưởng nhất định, đối với Thanh Vương mà nói, nếu không phải vạn bất đắc dĩ cũng sẽ không lựa chọn làm trái lời thề, điểm này hắn có thể bảo đảm.
Ngược lại, cho dù là Bạch Nhạc lựa chọn không làm gì, nhưng nếu người khác muốn ngăn cản Ngô Tuyết Tùng, có lẽ chưa chắc sẽ dễ dàng như vậy, thậm chí nếu lui thêm bước nữa, với loại người đa mưu túc trí như Thanh Vương, ai biết được hắn có thêm sự chuẩn bị gì ở phía sau hay không?
Cho dù là Ngô Tuyết Tùng, Triệu Thụy hay là ma tu không rõ lai lịch kia, đối với Bạch Nhạc mà nói cũng không có ai đáng để tin tưởng cả.
Mà bản thân Bạch Nhạc cũng không có dự định sẽ cướp đoạt Thanh Vương Kiếm.
Như vậy đối với Bạch Nhạc mà nói, lựa chọn tốt nhất đương nhiên là vị Thanh Vương bất tử kia.
Nghĩ đến đây trong đầu Bạch Nhạc lập tức có quyết định.
- Điện hạ yên tâm, những chuyện mà Bạch Nhạc đã hứa thì sẽ dốc toàn lực để làm.
Lời này ở mặt ngoài có vẻ là đang nói cho Ngô Tuyết Tùng nghe, nhưng trên thực tế, hắn là đang nói cho vị Thanh Vương bất tử kia nghe.
Trong lúc nói chuyện, thân hình Bạch Nhạc vút lên, sức mạnh Tử Phủ được triệu tập, hắn giơ tay lên, một trận mưa kiếm đồng thời lao về phía Văn Trạch và tên ma tu thần bí kia.
Kiếm Linh Vũ.
Nếu không để lộ ra Thông Thiên ma công thì đây đã là đòn mạnh nhất của Bạch Nhạc.
- Bạch Nhạc!!!
Lúc Kiếm Linh Vũ rơi xuống, Văn Trạch đột nhiên tức giận hét lên.
Hắn cảm thấy rất tức giận.
Vừa rồi khi nhìn thấy Bạch Nhạc, Bạch Nhạc không ngừng nói gì đó, nói không muốn trở lại Thanh Vương Lăng, nhưng chỉ trong chớp mắt, Bạch Nhạc đã cùng Ngô Tuyết Tùng trở lại, hơn nữa tại thời khắc mấu chốt này lại không chút do dự mà lựa chọn theo Ngô Tuyết Tùng.
Tại sao?
Hắn rõ ràng đã cảnh báo Bạch Nhạc rằng Ngô Tuyết Tùng là người không đáng tin cậy, hơn nữa chuyện xảy ra trước đó, hắn cũng không tin Bạch Nhạc không biết.
Thế mà tại sao vào thời điểm quan trọng này, Bạch Nhạc lại thà chọn tin tưởng kẻ đã hãm hại mình là Ngô Tuyết Tùng, chứ không tin tưởng hắn, tin tưởng Đạo Lăng thiên tông???
Bạch Nhạc đương nhiên cũng nghe thấy tiếng gào của Văn Trạch, nhưng kiếm mà hắn bắn ra vẫn không hề dừng lại.
Xuất kiếm không hối hận.
Bây giờ trong lòng đã có quyết định, Bạch Nhạc sẽ không bị người khác ảnh hưởng, ít nhất Văn Trạch không thể làm ảnh hưởng đến hắn.
Chỉ là đáy lòng Bạch Nhạc không khỏi khẽ thở dài một hơi.
Không thể phủ nhận, hắn đối với Văn Trạch có một phần cảm kích, nhưng trong hoàn cảnh này, hắn không có lựa chọn nào khác.
Không phải hắn không muốn tin Văn Trạch, mà là hắn hoàn toàn không dám tin tưởng Triệu Thụy.
Hắn không thể một lòng với Đạo Lăng thiên tông, điều này từ khi hắn lấy được truyền thừa của Thông Thiên ma quân thì đã được quyết định.
Mưa kiếm đầy trời đột ngột rơi xuống, cho dù là Văn Trạch hay gã ma tu thần bí kia đều bị kéo xuống.
Nếu không có thực lực của Tinh Cung cảnh, không ai có thể bỏ qua sự uy hiếp của Kiếm Linh Vũ.
Bị Bạch Nhạc làm chậm trễ hành động, Triệu Thụy lại không nhận được sự giúp đỡ nào. Chỉ có một mình hắn vốn không có cách nào vừa chống cự lại kiếm khí vừa ngăn cản Ngô Tuyết Tùng lấy được Thanh Vương Kiếm.
Trong khoảnh khắc này, hắn ta mở trừng mắt nhìn về phía Ngô Tuyết Tùng đang đứng trước ghế rồng, sau đó giơ tay lên vẽ ra một cái ấn ký màu máu rồi đánh nó về phía Thanh Vương Kiếm.
- Chết đi cho ta!
Hai mắt Triệu Thụy như muốn nứt ra, hắn đã hoàn toàn điên cuồng mà xuất ra thực lực của Tinh Cung cảnh, một luồng sức mạnh điên cuồng trào ra, trực tiếp chống lại công kích của kiếm khí trong lăng tẩm rồi đánh thẳng về phía Ngô Tuyết Tùng.
Ngay tại lúc đó, trong mắt tên ma tu thần bí kia cũng lộ ra sát khí mãnh liệt, gã trở tay một cái, từ trong hư không trống rỗng lấy ra một cái lưỡi hái màu đen cực lớn.
Khoảnh khắc lưỡi hái xuất hiện mang theo sự chết chóc thuần túy, nó xé rách hư không, hung hãn chém tan mưa kiếm, xông thẳng tới chỗ Ngô Tuyết Tùng.
Giây phút đó, Bạch Nhạc lộ ra một cảm giác sợ hãi cái chết từ tận đáy lòng.
Theo bản năng, Bạch Nhạc có thể cảm giác được cái lưỡi hái màu đen kia phải là bảo vật, mà đáng sợ nhất là, không biết gã đã dùng thủ đoạn gì mà lại cưỡng chế sử dụng thực lực của Linh Phủ cảnh, phát huy được sức mạnh của món bảo vật này.
Dù mới chỉ vẻn vẹn một động tác nhỏ cũng đã ngang sức với cường giả Tinh Cung cảnh.
Bạch Nhạc không ngốc, hắn ra tay chỉ để trì hoãn đối phương, nhưng cũng chỉ được đến thế thôi, hắn không muốn liều cả mạng mình ra để ngăn cản đối phương nữa, nên lúc cảm nhận được nguy hiểm đã lập tức tránh đi.
Trong lòng Bạch Nhạc biết rất rõ, đánh tới mức này rồi, chuyện tiếp theo cũng không còn liên quan gì tới hắn nữa, giờ chỉ cần ngồi chờ xem kết quả cuối cùng.
Giống như việc lắc xí ngầu, một khi đã tung xí ngầu lên thì không thể hối tiếc được nữa, việc bây giờ cần làm chính là chờ kết quả.
Cũng may, trò chơi này vốn cũng không cần đến Bạch Nhạc.