Hắn không có giao tình gì với ai cả, chỉ là trong tình huống này bắt buộc mọi người phải liên thủ lại với nhau.
Thanh Vương Bất Tử sống lại, bây giờ mọi người đều là châu chấu trên dây, hoặc là giết chết Thanh Vương phá vỡ sát trận đi ra ngoài, hoặc là toàn bộ đều chết trong tay của Thanh Vương, trở thành vật hi sinh đầu tiên sau khi Thanh Vương Bất Tử được tái sinh.
Vào lúc này, việc phân biệt chính tà, phân biệt giữa Đạo giáo và yêu ma đều là chuyện nhảm nhí, chỉ có sống sót mới là quan trọng nhất.
- Bạch Nhạc, cùng nhau đánh đi, nếu Thanh Vương không chết thì không ai trong chúng ta có thể sống sót rời đi cả.
Văn Trạch vừa dứt lời liền đánh về phía Thanh Vương.
Tuy nhiên điều không ai nghĩ tới là vào lúc này, Thanh Vương lại lên tiếng:
- Bạch Nhạc, những gì bản vương đã nói thì sẽ giữ lời, giữa ta và ngươi còn có khế ước linh hồn, ngươi không cần sợ bản vương sẽ đổi ý. Giúp bản vương giết hết mấy người bọn họ, bí tàng của bản vương đều thuộc về ngươi.
Tình thế nguy cấp, giờ khắc này Thanh Vương cũng không còn để ý tới mặt mũi gì nữa, hắn trầm giọng mở miệng.
Lời này vừa nói ra, trong mắt mọi người đồng thời đều lộ ra vẻ hoảng sợ.
Bạch Nhạc.
Ai cũng biết rõ rằng, trước đó Bạch Nhạc là người đầu tiên bước chân vào Thanh Vương Lăng, nếu nói Bạch Nhạc có thỏa thuận gì đó với Thanh Vương, điều này hoàn toàn có thể xảy ra.
Lúc này Văn Trạch lại nhớ về chuyện trước đó, Ngô Tuyết Tùng rõ ràng suýt chút nữa đã hại chết Bạch Nhạc, sau đó Bạch Nhạc lại có thể bỏ qua mà ra tay giúp đỡ Ngô Tuyết Tùng đạt được Thanh Vương Kiếm, bấy giờ trong lòng Văn Trạch đã hoàn toàn hiểu ra.
Bạch Nhạc chưa bao giờ tin tưởng Ngô Tuyết Tùng, rõ ràng ngay từ đầu hắn ta đã biết được Thanh Vương muốn đoạt xá trọng sinh nên mới cố ý đưa Ngô Tuyết Tùng tới đây.
Một câu khế ước linh hồn đã làm cho sắc mặt Triệu Thụy và Dạ Thần Hi đồng thời biến sắc.
Bản thân khế ước linh hồn đã là một bảo đảm to lớn, đủ để xác định khuynh hướng của Bạch Nhạc.
Đương nhiên lúc khác, chút thực lực của Bạch Nhạc vốn không lọt vào mắt bọn họ, nhưng vào lúc này, bất kì một chút sức lực nào cũng có thể phá vỡ thế cân bằng, quyết định hướng đi của thế cục này.
Chỉ một câu nói của Thanh Vương, gần như ngay lập tức phá hủy đi cục diện tốt đẹp mà bọn họ đã khổ tâm xây dựng nên.
Ánh mắt tất cả mọi người lập tức đổ dồn vào Bạch Nhạc.
Giờ phút này, sự lựa chọn của Bạch Nhạc có thể sẽ quyết định sinh tử của tất cả mọi người.
Trên thực tế không chỉ những người khác, mà ngay cả với bản thân Bạch Nhạc, trong lòng hắn cũng có chút dao động, khó có thể đưa ra lựa chọn.
Quyết định tưởng chừng như đơn giản này không chỉ quyết định sinh tử của người khác mà còn là sinh tử của chính bản thân hắn.
Thu Hoằng kiếm đã nằm trong tay, nhưng mà một kiếm này, đến tột cùng là nên chém vào ai?
Kiếm như Thu Hoằng, sương tuyết là lưỡi kiếm.
Lúc ánh mắt hắn vô thức rơi vào Thu Hoằng kiếm, những do dự trước đó trong nháy mắt đều như băng tuyết tan ra.
Hắn rút kiếm.
Một kiếm này nhanh vô cùng, hung hãn chém về phía Thanh Vương.
Không ai có thể ngờ được Bạch Nhạc thế mà lại tấn công Thanh Vương, hơn nữa còn chém lưu loát dứt khoát đến như vậy.
- Bạch Nhạc, ngươi làm cái gì vậy?
Một kiếm này làm cho Thanh Vương kinh ngạc, thậm chí còn có chút khó hiểu.
Không phải rõ ràng là Bạch Nhạc đã mang Ngô Tuyết Tùng tới đây sao? Thậm chí lúc trước, vì để cho Ngô Tuyết Tùng có thể thuận lợi lấy được Thanh Vương Kiếm, Bạch Nhạc đã không ngần ngại ra tay ngăn cản Văn Trạch cùng Dạ Thần Hi sao, tại sao bây giờ Bạch Nhạc lại trở mặt nữa rồi?!
Phải biết vừa rồi khi Thanh Vương nói câu đó, hắn không có ý lừa gạt Bạch Nhạc, chỉ cần có thể vượt qua cửa ải khó khăn này, hắn nhất định sẽ tuân thủ lời thề của khế ước linh hồn, cho Bạch Nhạc một phần bí tàng, sau đó thả Bạch Nhạc đi.
Cho dù từ phương diện nào mà nói, Bạch Nhạc không có lý do gì có thể cự tuyệt được., nhưng tiếc thay, Bạch Nhạc đã làm như vậy.
- Thanh Vương điện hạ, trước đó ta ký khế ước linh hồn với ngài chỉ vì bất đắc dĩ thôi. Đưa Ngô Tuyết Tùng tới đây, những gì ta đã hứa với ngài ta đã làm xong hết rồi!
Một tay cầm kiếm, lông mày Bạch Nhạc lộ ra vẻ lãnh đạm, bình tĩnh mở miệng nói:
- Thanh kiếm này là do một vị bằng hữu đã tặng cho ta. Chính tà luôn đối lập với nhau, Bạch Nhạc ta thân là người của huyền môn, nếu hôm nay vì hám lợi đen lòng, ngày sau còn có mặt mũi nào để gặp lại cố nhân?
Kiếm này là do Dương Bằng tặng hắn, mà bản thân Dương Bằng lại là người của Thất Tinh tông.
Lời nói này nghe có vẻ quang minh chính đại, nhưng trên thực tế, bên trong còn ẩn chứa một tầng ý nghĩa khác.
Bằng hữu.
Từ sau khi rời khỏi Linh Tê kiếm tông, Bạch Nhạc có rất nhiều bằng hữu.
Những vị bằng hữu này đối với Bạch Nhạc mà nói là rất đáng trân quý.
Đây không phải chỉ có một mình Dương Bằng, mà đồng thời nó còn bao gồm cả Văn Trạch ở bên trong.