Trợ giúp Thanh Vương rất có thể sẽ thu được lợi ích tối đa, nhưng nhất định sẽ phải trả một cái giá rất đắt, tỷ như thân phận của người trong chính đạo, tỷ như vị bằng hữu Văn Trạch này.
Giữa bằng hữu với nhau vốn dĩ là bình đẳng, chẳng ai có lý do gì có thể tự nguyện vì ngươi mà trả giá, chẳng ai có thể dễ dàng tha thứ cho ngươi mà lại không cần bất cứ đền đáp gì.
Từ khi Văn Trạch đến Thất Tinh tông, suốt thời gian qua hắn đã luôn trợ giúp Bạch Nhạc, lần này nếu không có Văn Trạch thì có lẽ Tô Nhan cũng đã chết rồi, phần ân tình này Bạch Nhạc làm sao có thể không báo đáp?
Trợ giúp Thanh Vương có nghĩa là đem toàn bộ người có mặt ở đây giết sạch, trong đó cũng bao gồm luôn cả Văn Trạch.
Bạch Nhạc tự hỏi chính mình có cách nào xuống tay được không.
Huống chi, lùi một bước, dù không đề cập tới tình cảm, nhưng từ góc độ lợi ích mà nói thì đây có chắc là một chuyện tốt không? Chỉ sợ là không.
Cho dù hắn sẵn sàng tiết lộ thân phận của mình, toàn lực trợ giúp Thanh Vương giết hại người khác, lỡ như Thanh Vương lại trở mặt giết người diệt khẩu thì phải làm sao?
Bây giờ Triệu Thụy và Dạ Thần Hi chỉ là không muốn từ bỏ cơ hội giết Thanh Vương mà thôi.
Một khi thật sự không còn hy vọng, với thực lực của bọn hắn, một khi quyết tâm muốn chạy trốn, thật sự có thể bị ngăn lại sao?
Hiện tại chỉ cần một người có thể trốn thoát, liền có thể truyền tin tức này ra ngoài.
Danh tiếng của Bạch Nhạc sẽ rất tệ, trong chính đạo tuyệt đối sẽ không bao giờ tha thứ cho một người đã trợ giúp Thanh Vương giết chết các đồ đệ của Đạo Lăng thiên tông, rồi để yên cho hắn sống bình an vô sự.
Đến lúc đó, sợ là sự lựa chọn duy nhất của Bạch Nhạc cũng chỉ có thể cùng Thanh Vương đi vào con đường đen tối.
Mà đây có thực sự là con đường mà Bạch Nhạc muốn chọn không?
Sau khi suy nghĩ cẩn thận, Bạch Nhạc đã đưa ra sự lựa chọn mà không có chút do dự nào.
Tuy nhiên, vấn đề duy nhất nằm ở chỗ, khi Bạch Nhạc động thủ đánh Thanh Vương, nếu muốn giết chết được hắn thì sẽ phải dùng tới Thông Thiên ma công và Côn Ngô kiếm, nhưng nếu để lộ ra chuyện này, Bạch Nhạc sẽ phải gặp nguy hiểm. Cho nên khi Bạch Nhạc vừa mở miệng đã tự xưng là người của huyền môn, kỳ thực cũng là ngầm cho Thanh Vương một sự nhắc nhở.
Bạch Nhạc sẽ ra tay, nhưng chỉ là ra tay ‘tượng trưng’ mà thôi, hắn sẽ chỉ sử dụng thủ đoạn công kích của huyền môn chứ không thực sự dùng toàn lực để giết chết hắn.
Thanh Vương đã được nhìn thấy sức mạnh thực sự của Bạch Nhạc, vì vậy hắn đương nhiên biết một khi thi triển ma công, Bạch Nhạc lại lấy ra thêm Côn Ngô kiếm thì sẽ kinh khủng đến bực nào, uy hiếp thậm chí có thể khủng khiếp hơn cả Triệu Thụy và Dạ Thần Hi.
Điều này tự nó đã là một thỏa thuận vô hình.
Nếu ngươi không đề cập đến thân phận ma tu của ta, ta sẽ không ra tay toàn lực vây giết ngươi. Chuyện hôm nay dù thành hay bại, vẫn là chuyện giữa Thanh Vương ngươi và bọn hắn.
Ngược lại, ta nhất định sẽ làm hết sức mình, trừ khử ngươi sớm hơn họ một bước.
Với tâm cơ và kinh nghiệm của Thanh Vương, Bạch Nhạc tuyệt đối tin tưởng hắn có thể đoán được ý của mình, hơn nữa Bạch Nhạc cũng không tin rằng, Thanh Vương lại không để lại một món đồ bảo mệnh nào.
- Ngu xuẩn!
Sau khi liếc nhìn Bạch Nhạc, Thanh Vương hừ một tiếng đầy ẩn ý, lạnh lùng nói:
- Nếu các ngươi đều muốn chết như vậy, bản vương sẽ thành toàn cho các ngươi.
Kiếm ra, một luồng khí chết chóc dâng trào ầm ầm xông tới.
Thân là cường giả đứng đầu thiên hạ lúc xưa, thực lực của Thanh Vương thật sự rất kinh khủng, sợ là chỉ còn lại một sợi tàn hồn, nhưng một khi đoạt xá thành công cũng có thể tuôn ra một luồng sức mạnh khiến người tuyệt vọng.
Trong hơi thở, một luồng năng lượng kiếm khí màu xám trắng mãnh liệt dâng lên như thủy triều, như sóng lớn vỗ vào bờ, trực tiếp bao phủ mọi người trong đó.
Phải biết rằng bản thân Ngô Tuyết Tùng chính là đệ tử chân truyền của Tiên Du kiếm cung, nội công vô cùng thâm hậu, bây giờ đối mặt với nguy cơ tán công, Thanh Vương cũng không ngại sử dụng tu vi Tinh Cung cảnh của Ngô Tuyết Tùng.
Ông ta chủ động tán công, nhưng lại khống chế hoàn hảo quá trình tán công của mình, hoàn hảo giải phóng toàn bộ sức mạnh trong cơ thể, biến nó thành đòn tấn công đáng sợ nhất.
Nhờ mối thù đã được truyền qua mấy ngàn năm này, Dạ Thần Hi hiểu rất rõ Thanh Vương, nên hắn chỉ thoáng chốc liền có thể nhìn thấu được dụng ý của Thanh Vương, trầm giọng quát:
- Giết! hắn đã bắt đầu tán công rồi, chỉ cần chúng ta chống nổi một đòn tấn công này, hắn sẽ chết.
Vào thời khắc này, Dạ Thần Hi càng thêm quyết tâm, hắn giậm chân, huy động lưỡi hái Tử Thần, đón nhận đợt kiếm khí đầu tiên đang xông tới.
Hắn biết rõ, đối mặt với Thanh Vương đáng sợ như vậy, nhất định phải có người xông lên trước tiên, lúc này tuyệt đối không được do dự, nếu không, những người khác có thể sẽ không dùng toàn lực để chiến đấu, một khi bắt đầu chạy trốn, coi như đã mất hết hi vọng.
Dù chưa có được tu vi Tinh Cung cảnh, nhưng sức mạnh bóng tối sâu thẳm tỏa ra từ lưỡi hái Tử Thần chắc chắn đã nâng thực lực của Dạ Thần Hi ngang bằng với Tinh Cung cảnh.