Phía dưới bị công kích không ngừng, kiếm trận kia đã bị Tinh Hà lão tổ bọn họ đánh nát, ba vị cường giả Tinh Hải cảnh, cho dù là ai cũng không thể nào khinh thường.
Chỉ tiếc, vẫn còn chậm một bước.
Trong mắt Thanh Vương lộ ra vẻ đùa cợt, hắn tùy ý lấy ra một đạo phù kẹp trên đầu ngón tay, lại nhẹ nhàng bóp một cái, hư không đột ngột bị xé rách, đợi sau khi Tinh Hà lão tổ bọn họ công kích xong, Thanh Vương đã sớm xuyên qua hư không, hoàn toàn biến mất ở trong tầm mắt tất cả mọi người.
Phá Giới Truyền Tống Phù.
Chỉ có những người mạnh nhất chân chính bước vào Hóa Hư cảnh giới mới có thể luyện chế ra đạo phù dứt khoát vẽ lên một dấu chấm hết hoàn mỹ cho trò cười tìm kiếm bí tàng Thanh Vương này.
Trò cười, đúng, mặc dù rất khó chịu, nhưng đây chính là sự thật.
Ở trong mắt Thanh Vương Bất Tử, tất cả chính là một trò cười.
Cho dù là Dạ Thần Hi, Bạch Nhạc hay sự xuất hiện của Tinh Hà lão tổ bọn họ, thật ra cũng chỉ để cho vở kịch này tăng thêm vài phần thú vị mà thôi.
Chỉ cần Thanh Vương đoạt xá thành công, từ đầu đến cuối đã không có bất kỳ ai có thể ngăn cản hắn bỏ đi được.
Đây mới là thủ đoạn của Thanh Vương Bất Tử.
Thế gian này, trừ Thánh Nữ Đạo Lăng gần như là vô địch, ai có thể uy hiếp được vị Thanh Vương Bất Tử kia?
Giờ khắc này, tất cả mọi người đều bị một màn này làm chấn động.
Thanh Vương Bất Tử, cái tên này tựa như đã phai nhạt trong tâm trí mọi người qua mấy nghìn năm, giờ đây lại lần nữa làm chấn kinh thiên hạ.
Thời điểm Thanh Vương Bất Tử một lần nữa xuất hiện trước mắt người đời, không biết sẽ kinh hãi chấn động thế nào đây.
Ngày xưa là thời kì đỉnh cao khi Đạo Lăng thiên tông trấn nhiếp thế gian, Thánh Nữ Đạo Lăng nắm giữ Côn Ngô kiếm tuyệt thế vô địch mới có thể đặt vững vị thế của Đạo Lăng thiên tông suốt mấy ngàn năm qua.
Nhưng hôm nay, Đạo Lăng thiên tông vì trận chiến trên núi Đạo Lăng nọ mà rơi vào thế cục không ổn định, nào còn dám xưng trấn nhiếp thiên hạ, họ bấy giờ còn khí thế và năng lực dùng kiếm trảm Thanh Vương nữa sao?!
Giờ khắc này, tất cả mọi người đều dự cảm được, có lẽ không còn bao nhiêu năm nữa, đại cục thiên hạ này có thể sửa lại rồi.
Sinh ở một thời đại như vậy, rốt cuộc là hạnh phúc hay tai họa, ai có thể nói trước được đây?
Ánh trăng đêm nay lạnh lẽo, nhưng sắc mặt Bạch Nhạc còn lạnh hơn.
Từ Thanh Vương Lăng đi ra, nhìn thành Thanh Châu gần như đã sắp thành đống hoang tàn, không hiểu sao trong lòng Bạch nhạc có chút rung động, chính là vì bí tàng Thanh Vương kia mới có thể khiến cho phủ Thanh Châu biến thành dáng vẻ bây giờ.
Nhưng mà giờ khắc này, một Bạch Nhạc vốn không quan tâm đến những bách tính vô tội này, bấy giờ không hiểu sao lại có một sự hoảng sợ vô hình.
Toàn bộ thành Thanh Châu đều biến thành dáng vẻ này, vậy Thanh Nhã tỷ đâu? Thanh Nhã tỷ sao rồi?
Bạch Nhạc đột ngột giẫm mạnh chân, tăng tốc độ lên tới cực hạn, nhanh chóng đi về phía Bạch gia.
Cũng giống như những nơi khác, bây giờ Bạch gia đã biến thành một vùng hoang tàn đổ nát, thậm chí Bạch Nhạc có thể nhìn thấy đống đổ nát đang đè lên không ít thi thể hạ nhân, sắc mặt hắn trắng bệch, cả người cũng có hơi không đứng vững.
- Công tử.
Nhận thấy được sự khác thường của Bạch Nhạc, Tô Nhan lập tức đỡ hắn, dịu dàng an ủi:
- Công tử đừng nóng vội, Thanh Nhã tỷ cát nhân thiên tướng, sẽ không xảy ra chuyện gì đâu, người đừng lo lắng, trước đó Ngô Tuyết Tùng trông cậy vào người giúp hắn ta tìm Thanh Vương Kiếm, nhất định sẽ bảo vệ tốt cho Thanh Nhã tỷ.
Trong lúc họ nói chuyện, Thanh Vân Kỵ phụ trách tuần tra xung quanh cũng đã nhận được tin tức chạy tới, liền đi thẳng lên bái kiến:
- Thống lĩnh đại nhân.
Bạch Nhạc quay phắtlại, trầm giọng lên tiếng:
- Người Bạch gia ta đâu?
Thống lĩnh Thanh Vân Kỵ nhận thấy sắc mặt Bạch Nhạc biến hóa, liền trả lời:
- Hồi đại nhân, lúc trước Bạch tiểu thư và Mộ Dung tiểu thư được đưa đến thành Thanh Châu, được các huynh đệ hết sức bảo vệ, tuyệt đối sẽ không có bất kỳ nguy hiểm nào.
Nghe được lời này, sợi dây cung căng thẳng trong lòng Bạch Nhạc cuối cùng cũng buông lỏng xuống.
- Đa tạ.
Thống lĩnh Thanh Vân Kỵ ôm quyền, khẽ đáp:
- Đại nhân khách khí, đây là do trước đó phủ chủ đại nhân đã dặn dò, chúng ta chỉ nghe lệnh làm việc, không dám giành công.
Nhắc đến phủ chủ, trên mặt Bạch Nhạc không khỏi lộ ra mấy phần phức tạp.
Mặc dù Ngô Tuyết Tùng chẳng có lòng tốt gì, cũng rõ ràng là đang lợi dụng hắn, nhưng cuối cùng trước khi kích phát sát trận, Ngô Tuyết Tùng vẫn đưa Bạch Thanh Nhã ra khỏi thành Thanh Châu, còn sắp xếp ổn thỏa.
Chỉ với điều này, hận ý của Bạch Nhạc đối với Ngô Tuyết Tùng cũng đã tiêu tan hơn phân nửa.
Cho dù trước đây như thế nào, nhưng hôm nay Ngô Tuyết Tùng đã chết rồi, tất cả ân oán cũng tan biến theo.
Bạch Nhạc thở dài một hơi, khẽ nói:
- Phủ chủ đại nhân đã lâm nạn.
Nghe vậy, Thanh Vân Kỵ biến sắc, hắn ta ra vẻ khó tin nhìn Bạch Nhạc, trong nhất thời ngay cả một câu cũng không nói ra được.
Trước đó bọn họ chỉ biết Ngô Tuyết Tùng cũng đi vào Thanh Vương Lăng, tình huống cũng cụ thể, nhưng sao có thể rõ ràng như vậy???