Thấy Tử Dương chân nhân khó mà ngăn cản được uy lực của Thanh Vương, lúc này Tinh Hà lão tổ mới ra tay.
Tinh Hà kiếm khí xuyên qua trời đêm, xông tới trước mặt, cho dù là Thanh Vương thì khi nhìn thấy một kiếm này cũng không khỏi nhíu mày.
Mũi kiếm vừa chuyển, Thanh Vương Kiếm trong tay không quan tâm đến việc đuổi theo Tử Dương Chân Nhân nữa mà liền quét ngang, lật tay chém xuống, trong chớp mắt, Tinh Hà kiếm khí cũng bị chém nát.
Nhưng mà, đồng thời lúc đó, Huyết Ảnh ma quân cũng ra tay, hắn mang theo một vùng sắc máu bay về phía Thanh Vương.
Ba vị cường giả Tinh Hải cảnh liên thủ, có thể nói là uy lực kinh trời. Cho dù lấy năng lực của Thanh Vương thì cũng không dám cứng rắn chống lại, chỉ có thể mượn lực phản lại khi chém nát Tinh Hà kiếm khí rồi nhờ đó tránh đi một kích này.
Thanh Vương âu cũng chỉ vừa mới khôi phục lại thực lực Tinh Cung, hoàn toàn không phải Thanh Vương Bất Tử tung hoành thiên hạ lúc xưa nữa.
- Bản vương đã xuất thế, bằng các ngươi thì có thể làm gì được bản vương?
Ông ta cười lạnh một tiếng, đưa tay lên, bỗng nhiên tất cả cấm chế trên cung điện địa cung đều hóa thành ánh kiếm màu xanh, đánh về phía ba người Tinh Hà lão tổ.
Mặc dù sát trận bao phủ phía trên Thanh Vương Lăng đã bị phá, nhưng cấm chế trên mỗi một tòa cung điện bên trong lăng tẩm đều là kiếm khí mà ngày xưa Thanh Vương lưu lại, bây giờ được Thanh Vương khởi động, trong chớp mắt mấy chục cấm chế trong các tòa cung điện đồng thời biến thành mấy chục luồng kiếm khí kinh khủng, tiếp đó lại tự động hình thành kiếm trận tạo thành một bức tường ngăn cản hoàn mỹ.
Bạch Nhạc ở trong Đan Các, lúc nhìn thấy cấm chế trên Đan Các bay ra, trong mắt hắn lộ ra vẻ chấn động.
Thanh Vương Bất Tử.
Giờ khắc này Bạch Nhạc mới hiểu được vài ngàn năm trước Thanh Vương Bất Tử tung hoành thiên hạ có ý nghĩa như thế nào.
Quá mạnh.
Đây mới là sức mạnh thật sự của Thanh Vương Bất Tử sao?
So với khi trước, lúc Thanh Vương vừa mới đoạt xá bị bọn Bạch Nhạc vây công, chẳng khác gì trẻ con đến chơi, hoàn toàn không hề có một tí uy hiếp gì cả.
Nhưng Bạch Nhạc lại không rõ một chuyện, nếu ở tình huống bình thường, cho dù là bày những cấm chế này thành trận thì cũng khó ngăn cản ba người Tinh Hà lão tổ liên thủ công kích. Tuy nhiên vấn đề nằm ở chỗ, trước đó bọn họ vừa mới cưỡng chế phá hủy sát trận Thanh Vương Lăng, ba người đều bỏ ra cái giá không nhỏ, vốn chưa thể khôi phục lại, dưới tình huống này, lại còn phải đối mặt với kiếm trận mà Thanh Vương tỉ mỉ chuẩn bị, thành ra có phần lấy trứng chọi đá.
Từ lúc bắt đầu đoạt xá, tất cả kế hoạch đã đồng loạt khởi động, lồng vào nhau, gần như là hoàn mỹ không một tì vết.
Nói là gần như, một vì Dạ Thần Hi xuất hiện nằm ngoài dự liệu của Thanh Vương, khiến hắn mất đi linh lực và mấy phần nguy hiểm. Thứ hai chính là Bạch Nhạc, nhờ Thông Thiên ma công mạnh mẽ đánh tan tu vi mà lần này Thanh Vương chuẩn bị khôi phục, hắn bị đánh một cái cực kỳ tàn nhẫn.
Nhưng toàn thể mà nói, cục diện vẫn trong sự khống chế của Thanh Vương, đâu vào đấy, không hề rối loạn.
- Không phải các ngươi muốn bí tàng Thanh Vương sao? Bây giờ bản vương mở cho các ngươi xem, có bản lĩnh thì tới lấy đi.
Khóe miệng Thanh Vương Bất Tử nhếch ra cái cười trào phúng, ngón tay nhẹ nhàng vạch một cái lên hư không, đột nhiên một khe hở không gian xuất hiện, ngay trên Thanh Vương Điện hiện ra một không gian bí tàng.
Tất cả mọi người đều thấy rõ ràng, bên trong không gian có vô số linh dược, linh đan, thậm chí còn có cả những chí bảo uy chấn thiên hạ ngày xưa, linh thạch nhiều đếm không xuể và vô số điển tịch công pháp.
Đồ vật mà ngày xưa Thanh Vương nắm giữ, tất cả đều ở trong không gian bí tàng này.
Không hề nói quá, bên trong không gian này cất giữ vô số bảo vật, ngày cả thiên tông cũng sẽ vì thế mà ghen tị, bây giờ cứ như vậy mà bày ra trước mắt tất cả mọi người, nhưng lại bị kiếm trận ngăn lại, cho dù là ai cũng không có cách đến gần.
Tay Thanh Vương làm một ấn kết, Thanh Ngọc giới chỉ trên ngón tay hơi lóe lên, toàn bộ không gian bí tàng đều bị thu vào trong.
Tất cả những thứ kia đối với mọi người mà nói tựa như một ảo ảnh, nhìn thấy được, nhưng không bao giờ có thể chạm lấy.
Giờ khắc này, cho dù là Bạch Nhạc cũng phải thèm đến đỏ mắt.
Đây mới thật sự là bí tàng Thanh Vương, đừng nói đến lấy được tất cả, dù chỉ có thể lấy được một ít cũng đã đủ để hắn ung dung bước vào Tinh Cung cảnh, so sánh lại thì một viên Linh Khư Quả chẳng đáng là gì.
Bây giờ, Bạch Nhạc mới sâu sắc cảm nhận được lúc trước bản thân lỗ to rồi.
Vốn cho rằng đã chém Thanh Vương một đao, nhưng hôm nay xem ra, sự xảo trá của bản thân với mấy thứ kia, quả thật không bằng cả hạt cát giữa sa mạc.
Thảo nào Ngô Tuyết Tùng biết rõ sẽ gặp nguy hiểm, nhưng vẫn mạo hiểm liều mạng một lần, bởi vì cho dù có thể nắm được một phần mười, thậm chí là một phần trăm những thứ này thì cũng đã quý lắm rồi.
Đáng tiếc, giờ đây, cho dù là ai cũng chỉ có thể nhìn một cách thèm thuồng mà thôi.
Rầm rầm!!!