- Thật xin lỗi, khiến cho Lâm lão tiên sinh chịu khổ rồi, là sự thất trách của ta.
Bạch Nhạc nhìn đối phương, ôn hòa nói.
Nghe thấy lời Bạch Nhạc, Lâm lão tiên sinh lập tức cúi người lạy một cái:
- Đại nhân mau đi nhanh, ta già rồi chết không đáng tiếc, nếu như liên lụy đại nhân lâm vào hoàn cảnh hiểm nguy, chết trăm lần không thể hết tội!
Lúc trước bị giam ở nơi này, ông ta liền biết đối phương muốn sử dụng ông ta làm mồi nhử để dẫn dụ Bạch Nhạc vào cục diện này, chỉ là ông ta vẫn cho rằng Bạch Nhạc cùng lắm là dẫn Thanh Vân Kỵ đến để bàn điều kiện với đối phương chứ không ngờ rằng Bạch Nhạc thật sự đơn độc xông vào nguy hiểm.
Phải biết tuy rằng ông ta cũng xem như có danh tiếng, nhưng trên thực tế, cho dù là hiện tại ở trong môn phái hay sau khi đến Thanh Châu phủ hầu hạ Ngô Tuyết Tùng, ông ta đều không có địa vị nào cả, bây giờ nhìn thấy hành động của Bạch Nhạc, nhất thời khiến đáy lòng ông ta sinh ra một sự cảm động tri kỷ.
- Lâm lão tiên sinh nặng lời rồi, chuyện này là do ta mà nên, là do Bạch Nhạc liên lụy Lâm lão tiên sinh mới đúng.
Bạch Nhạc lắc đầu, lãnh đạm nói:
- Lâm lão tiên sinh yên tâm đi, Bạch mỗ nếu như đã đến rồi đương nhiên sẽ đưa ngài an toàn về Thanh Châu phủ.
- Ha, tên họ Bạch kia khẩu khí cũng lớn lắm! Thật sự xem mình là thành chủ Thanh Châu rồi sao?
Mộ Dung Thiên Kiếm bước ra trước một bước, khinh thường chế giễu.
Bạch Nhạc không hề nhúc nhích, ánh mắt hắn chầm chậm dừng lại trên người đối phương, lãnh đạm nói:
- Ngươi là thá gì, cũng xứng nói chuyện với ta sao?
Trong khoảnh khắc dứt lời, Bạch Nhạc đột nhiên vung kiếm, chỉ nhìn thấy một ánh sáng lóe qua, trong nháy mắt tai trái của Mộ Dung Thiên Kiếm đã bị cắt đứt.
Cho đến khi Mộ Dung Thiên Kiếm phát ra âm thanh kêu gào thảm thiết, giọng nói của Bạch Nhạc mới dứt.
Chuyện đáng sợ nhất chính là lúc chém ra một kiếm này, Bạch Nhạc thậm chí còn lùi về chỗ cũ, Thu Hoằng kiếm vẫn còn giắt ở hông, giống như chưa từng được rút ra vậy.
Bạt Kiếm Thức.
Không ít người thực tế đều biết một kiếm này, nhưng làm sao cũng không nghĩ được một nhát kiếm nhìn như bình thường, lại nhanh đến mức độ như vậy.
Chỉ là một kiếm này khiến cho đáy lòng của đệ tử của Huyết Ảnh Ma Tông gợn lên một tia lạnh lẽo.
Quá nhanh rồi!
Khả năng nhanh đó đã vượt qua cực hạn phản ứng năng lực của bọn họ!
Phải biết rằng Mộ Dung Thiên Kiếm cho dù như thế nào cũng là cường giả Linh Phù cảnh, nhưng ở trước mặt Bạch Nhạc đến tư cách đỡ một kiếm cũng không có!
Một nhát kiếm đó có thể chuẩn xác chém đứt lỗ tai của Mộ Dung Thiên Kiếm cũng có nghĩa là nó có thể dễ dàng lấy được đầu của những người khác.
Thực lực như vậy, tốc độ như vậy..thật sự là những thứ mà cường giả Linh Phủ cảnh có được sao?
Đệ nhất thiên kiêu Thanh Châu!
Một nhát kiếm này khiến tất cả mọi người ý thức được rõ ràng, cho dù có kế hoạch cẩn trọng đến đâu, bố trí sát cục trập trùng đến đâu, nhưng muốn lấy được tính mạng Bạch Nhạc ắt hẳn phải trả một cái giá nghiêm trọng!
Mộ Dung Thiên Kiếm che đôi tai toàn là máu tươi, nhìn cái tai rơi trên đất, trong ánh mắt ngập tràn sự kinh hãi.
Cảm giác cận kề cái chết càng khiến hắn ta sợ hãi đến mức đứng không vững.
Ông trời xem xét, hắn ta chỉ muốn biểu đạt một chút lòng trung thành mà thôi, có ai ngờ được chỉ một câu nói mà phải trả cái giá thảm hại như vậy.
Bốp, bốp, bốp!
Một thanh niên khẽ vô tay rồi chầm chậm bước ra, không hề quan tâm đến vết thương của Mộ Dung Thiên Kiếm, nhẹ giọng nói:
- Sớm đã nghe nói Bạch Nhạc một tay dùng kiếm nhanh, hôm nay nhìn thấy quả thật không phải đồn thổi!
- Ngươi là ai?
Bạch Nhạc ngẩng đầu lên, trong ánh mắt hiện lên một tia lạnh nhạt, lãnh đạm hỏi.
Thanh niên ngẩng đầu lên, trên gương mặt hiện lên một nụ cười xán lạn.
- Bây giờ ngươi không quen ta cũng không sao cả, nhưng tiếp theo ngươi hãy nhớ kỹ gương mặt này, để tránh sao này đến diêm vương còn là một quỷ hồ đồ.
Thanh niên lập tức bước ra một bước, trong tay đột nhiên xuất hiện một thanh đao dài kỳ dị, chém một đao ra không trung hướng về phía Bạch Nhạc.
Cho đến thời khắc này, cuối cùng thanh niên mới nói ra một câu lạnh lùng:
- Kẻ giết chết ngươi, yêu đao Dương Đào.
Đao là trường đao, ước lượng không chỉ dài gấp đôi đao bình thường, một tay cầm không chắc, nhất định phải dùng hai tay cầm đao mới có thể thi triển được! Thân đao là màu tím sẫm, đó không phải là màu tím thông thường mà giống màu của máu tươi sau khi ngưng đọng lại.
Một đao này nhìn rõ như không hề nhanh, nhưng lại khiến người ta bất giác sinh ra một cảm giác tuyệt vọng khó thể trốn tránh.
Yêu khí ngùn ngụt.
Lúc nhìn thấy nhát đao này, trong đầu Bạch Nhạc hiện lên một loại cảm giác như vậy, đúng vậy, là yêu.
Đao như vậy dường như chỉ có một chữ yêu mới có thể hình dung được.
Xoẹt!
Trong chớp mắt, Thu Hoằng kiếm đột nhiên ra khỏi vỏ, một kiếm của Bạch Nhạc nghênh đón mũi đao của đối phương.
Một kiếm này của Bạch Nhạc rất nhanh, thậm chí còn chém nhanh hơn cả nhát kiếm khi chém Mộ Dung Thiên Kiếm , sau đó vào khoảnh khắc chém vào lên mũi đao của đối phương, mũi đao đó đột nhiên giống như ma quỷ vậy, cưỡng ép thay đổi phương hướng, đột ngột tránh được nhát kiếm này.