Trong chốc lát, phía sau Bạch Nhạc đột nhiên chảy mồ hôi lạnh, hắn muốn thay đổi chiêu thức nhưng làm gì còn kịp nữa.
Trong lúc gấp rút, Bạch Nhạc chỉ có thể ngả người về phía sau, nhát đao đó cứa qua ngực của Bạch Nhạc, nhưng cho dù né được mũi đao thì nó vẫn cứa vào một lớp da thịt, trong chốc lát ngực Bạch Nhạc đột nhiên xuất hiện một miệng vết thương dài một tấc, máu tươi chốc lát nhiễm đỏ cả bạch y, khiến người khác kinh ngạc.
May mà do Bạch Nhạc tu thành Thông Thiên ma thể, cơ thể khỏe mạnh hơn so với người thường, miệng vết thương không sâu chỉ là bị cắt mất một lớp da mà thôi, nhưng nếu đổi lại là cường giả Linh Phủ Cảnh bình thường, một đao này sợ sẽ cắt đứt bụng rồi.
Yêu đao!
Cho đến lúc này Bạch Nhạc mới thực sự ý thức được chữ yêu này có ý nghĩa gì!
Đây là lần đầu tiên Bạch Nhạc gặp đao pháp kỳ dị như vậy, cũng là lần đầu tiên Bạch Nhạc bị thiệt trong việc giao đấu kiếm đạo.
Chuyện quan trọng là Bạch Nhạc có thể cảm nhận rõ được đối phương không phải Linh Phủ cảnh, mà đã thật sự bước vào cường giả Tinh Cung Cảnh.
Vào khoảnh khắc này Bạch Nhạc cuối cùng mới cảm nhận được một sự uy hiếp từ cái chết.
Sát trận đối phó hắn này, rõ ràng càng đáng sợ hơn nhiều so với tưởng tượng.
- Đệ nhất thiên kiêu Thanh Châu? Cũng chỉ vậy mà thôi.
Dương Đào cắm mũi đao xuống mặt đất, lắc đầu nhìn Bạch Nhạc, trong ánh mắt tràn ngập sự châm chọc.
Từ khi hắn ta biết được Bạch Nhạc được mệnh danh là đệ nhất thiên kiêu Thanh Châu, trong lòng đã tràn đầy không phục, chỉ là một tên Linh Phủ cảnh đến cả Mộ Vô Tình còn không bằng thì làm gì có tư cách được xưng là đệ nhất thiên kiêu Thanh Châu?
Đối với Dương Đào mà nói, Bạch Nhạc chính là một bàn đạp chân của hắn ta mà thôi, chỉ cần xử lý xong Bạch Nhạc là có thể thu được lợi ích lẫn danh tiếng, thậm chí còn có thể có chuyện vui ngoài ý muốn, cơ hội như vậy làm sao có thể bỏ qua được?
Trận chiến này hắn ta không những phải thắng mà còn phải thắng một cách ngoạn mục, hoàn toàn đá Bạch Nhạc xuống dưới đất.
Kẻ giết chết ngươi, Yêu Đao Dương Đào!
Lời nói chém gió như vậy đương nhiên không chỉ nói cho Bạch Nhạc nghe, mà là nói cho tất cả mọi người Thanh Châu nghe, hắn ta muốn dùng trận chiến này để mượn miệng người khác rao danh tên tuổi của mình.
- Đại nhân!
Thanh Vân Kỵ xung quanh bỗng chốc đều kinh ngạc, họ muốn ra tay giúp đỡ, nhưng lại bị những đệ tử Huyết Ảnh Ma Tông cản lại.
Bạch Nhạc nhìn vết thương trên người, trong ánh mắt không hề sợ hãi, dường như người bị thương không phải là hắn vậy.
- Cái gì mà đệ nhất thiên kiêu Thanh Châu, chẳng qua chỉ là hư danh mà thôi, xuất thân Bạch Nhạc ta tầm thường, trước giờ chưa từng kiêu ngạo.
Bạch Nhạc ngẩng đầu nhìn Dương Đào, lãnh đạm đáp.
- Ha ha, sao vậy, thế bây giờ hãy ngoan ngoãn qua đây dập đầu nhận tội, nói với cả thiên hạ ngươi không xứng làm đệ nhất thiên kiêu Thanh Châu, nói không chừng ta vui vẻ thì sẽ tha cho ngươi đấy.
Trong mắt Dương Đào lộ ra sự khinh thường, hất hàm cười lớn.
- Đại nhân!!!
Lời này vừa dứt, đến cả những Thanh Vân Kỵ này cũng không kiềm được cảm thấy bức bối.
Rõ ràng không phải như vậy.
Bọn họ vô cùng hiểu rõ Bạch Nhac, Bạch Nhạc lúc đầu thực lực yếu, còn có thể cùng Thanh Vân Kỵ liên thủ, lâm vào sát trận không hề lùi bước, làm gì có chút sợ hãi nào?
Nam tử hán đại trượng phu, có chết thì chết, chứ làm sao có thể chịu cúi đầu chịu sỉ nhục chứ?
Cho dù là của Dương Đào hay là sự hô hào không cam lòng của Thanh Vân Kỵ, dường như cũng không kiến Bạch Nhạc có bất cứ thay đổi nào, từ đầu đến cuối, thần sắc Bạch Nhạc vẫn bình tĩnh như vậy, giống như một hồ nước tĩnh lặng.
- Ta là một kiếm tu, nên chỉ dùng kiếm để nói chuyện.
- Cái gọi là thiên kiêu, dùng kiếm phá vỡ.
Khoảnh khắc câu cuối cùng này vừa dứt, Bạch Nhạc nhảy lên, kiếm trong tay đã lần nữa vung ra.
Cuộc giao kiếm lúc nãy là Bạch Nhạc bị thiệt, nhưng không có nghĩa là Bạch Nhạc sẽ thất bại, càng không có nghĩa Bạch Nhạc sẽ nhận thua cúi đầu.
Từ ngày bắt đầu tu hành, Bạch Nhạc chưa từng là thiên kiêu gì cả, cũng chưa từng xem cái gọi là thiên kiêu đó đặt trong mắt.
Từ lúc bắt đầu mục tiêu Bạch Nhạc dành cho bản thân chính là vượt qua Vân Mộng Chân.
Thiên kiêu như thế nào đi nữa, lẽ nào có thể so được với vị thánh nữ Đạo Lăng Vân Mộng Chân đó sao?
Không thể, vậy ngươi huênh hoang cái rắm!
Tâm lặng như nước!
Khoảnh khắc nhấc tay, kiếm thế đột nhiên thay đổi, lập tức trở thành Linh Tê kiếm quyết.
Ngu Kiếm tuy rằng nhanh, nhưng đối với Bạch Nhạc mà nói, chỉ có Linh Tê kiếm quyết mới có thể mới là căn nguyên kiếm đạo hiện tại của hắn.
Trong một nhát kiếm, cả người Bạch Nhạc đều thay đổi lớn.
- Không phục à? Vậy thì ta sẽ đánh cho đến khi ngươi phục.
Dương Đào nhìn Bạch Nhạc, hắn ta cười lạnh một tiếng, khinh thường nói.
Dương Đào khẽ vung đao trong tay, lập tức nghênh đón mũi kiếm của Bạch Nhạc chém tới.
Hơn nữa khác với lúc trước, Dương Đào vẫn không hề dùng sức mạnh của Tinh Cung, mà dùng lực đao bình thường để giao đấu với Bạch Nhạc, hắn ta rõ là muốn dùng cách đắc ý nhất để hoàn toàn đánh vỡ lòng tự tôn của Bạch Nhạc.