Người khác không rõ vì cái gì, nhưng chính nàng lại hiểu rõ Lục Hi Nhi liều mạng tu luyện như vậy là vì bảo vệ mình.
Mặc dù còn đang độ tuổi hồn nhiên ngây thơ, nhưng cô bé lại phải gánh lấy phần trách nhiệm vốn không thuộc về mình, nàng sao có thể không đau lòng?
Chỉ là nàng lại không còn cách nào khác.
Nàng hận không thể thay Lục Hi Nhi nhận lấy phần trách nhiệm và đau khổ này, nhưng nàng cũng đã từng thử hơn một lần, nàng vốn không có thiên phú tu luyện.
Trong bảy ngày ngắn ngủi, dưới sự kiên trì nỗ lực không ngừng nghỉ của Lục Hi Nhi, cuối cùng cô bé cũng đã luyện thành công chiêu thứ nhất của Linh Tê kiếm quyết, Linh Tê Nghênh Khách.
Khoảnh khắc này cũng có ý nghĩa cô bé đã thực sự nhập môn Linh Tê kiếm quyết.
- Bạch Nhạc ca ca, muội làm được rồi.
Thi triển xong chiêu thức đầu tiên, Lục Hi Nhi lập tức hưng phấn nhảy dựng lên, đắc ý khoe với Bạch Nhạc.
- Không tồi, Hi Nhi rất lợi hại!
Bạch Nhạc nhìn Lục Hi Nhi, hắn xoa đầu cô bé, cười nói.
Tuy rằng dự định làm một sư phụ nghiêm khắc, nhưng đối mặt với tiểu cô nương như Lục Hi Nhi, Bạch Nhạc thực sự không thể nghiêm khắc nổi.
- Nghỉ ngơi một chút đi, sau này tu luyện lại càng vất vả hơn nữa đấy.
- Hi Nhi không sợ khổ!
Lục Hi Nhi gật đầu, nghiêm túc nói.
Để Lục Hi Nhi ngồi xuống, lúc này Bạch Nhạc mới mở miệng hỏi:
- Hi Nhi, muội cố gắng tu luyện như vậy là để bảo vệ tỷ tỷ đúng không? Có thể nói cho ta biết rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì không?
Một tiểu cô ngương như Lục Hi Nhi vốn không thể có nghị lực lớn như vậy, nhưng Lục Hi Nhi lại vẫn luôn kiên trì, cô bé còn cố gắng hơn nhiều so với dự đoán của hắn.
Nhắc tới chuyện này, đôi mắt Lục Hi Nhi lập tức phiếm hồng, tay nhỏ của cô bé túm quần áo, nói:
- Tỷ tỷ không cho muội nói với người khác đâu, tỷ tỷ nói, người Lục gia không cần người khác thương hại.
Lục gia? Nghe được hai chữ này, trong lòng Bạch Nhạc mơ hồ hiểu rõ.
Bạch Nhạc xoa đầu Lục Hi Nhi, khẽ nói:
- Nhưng ca ca không phải là người ngoài mà.
Lục Hi Nhi rất tán thành những lời này, mấy ngày nay ở chung, cô bé sớm đã quen với Bạch Nhạc, chỉ là nghĩ đến lời dặn của tỷ tỷ, cô bé vẫn có hơi do dự.
Ngay khi Lục Hi Nhi còn đang do dự, bên ngoài đột nhiên truyền đến tiếng mắng chửi, trong đó mơ hồ còn xen lần tiếng la của nữ nhân.
- Là tỷ tỷ!
Trong nháy mắt, lục Hi Nhi lập tức khẩn trương nhảy dựng lên, vội vã chạy ra ngoài.
Cho dù khoảng cách rất xa, cô bé vẫn có thể lập tức nhận ra giọng nói của tỷ tỷ. Bạch Nhạc hơi nhíu mày, liền hiểu rõ, tính tình Lục Yên Nhiên vô cùng ôn hòa, vốn không có khả năng gây thù kết oán với người ở trấn nhỏ này, trước đó nàng cũng chỉ là muốn ra ngoài mua chút đồ ăn về nấu cho Lục Hi Nhi mà thôi.
Bây giờ đột nhiên xảy ra biến cố như vậy, tất nhiên có liên quan đến chuyện của Lục gia.
Bạch Nhạc chậm rãi đứng dậy, đi bộ ra ngoài.
Trong chốc lát Bạch Nhạc đã đi đến sân của khách điếm, từ xa đã nhìn thấy một đám người vây quanh Lục Yên Nhiên hi hi ha ha cười vang, Lục Hi Nhi vừa chạy tới cũng bị vây quanh giống như vậy.
Nếu đều là người thường cũng không sao, nhưng Bạch Nhạc có thể nhận ra rõ ràng trong những người này lại có vài kẻ có thực lực linh cảnh.
Hơn nữa người cầm đầu rõ ràng là cao thủ Linh Phủ cảnh, quan trọng nhất chính là, đối phương là ma tu.
- Lục đại tiểu thư, hai tỷ muội các người thật đúng là biết chạy, nếu không phải nghe nói Tiêu gia còn có người trốn ở Linh Tê kiếm tông, chúng ta sợ là không thể tìm thấy cô rồi.
Tên nam tử trung niên chắn ở trước người Lục Yên Nhiên, trong mắt lộ ra vài phần lạnh lẽo, không lạnh không nhạt nói.
- Hừ, nếu biểu ca ở đây đã sớm giết chết tất cả các ngươi rồi.
Trong mắt Lục Hi Nhi lộ ra vẻ căm hận, tức giận nói.
- Biểu ca của cô? Chính là tên phế vật Tiêu Hành Nhất kia à?
Nam tử trung niên khinh thường hỏi.
- Chính là Hành Nhất ca ca, nếu ngươi có gan thì cùng chúng ta đến Linh Tê kiếm tông tìm Hành Nhất ca ca, đến lúc đó xem ngươi còn dám khẩu xuất cuồng ngôn nữa không!
Lục Hi Nhi vẻ mặt khinh thường nhìn đối phương.
- Đừng nói là tên phế vật Tiêu Hành Nhất kia, cho dù là cả Linh Tê kiếm tông cũng không bảo vệ được các ngươi đâu.
Tên nam tử dẫn đầu cười lạnh, lập tức xoay người khinh thường nói, sau đó hắn ta chậm rãi đi đến trước mặt Lục Yên Nhiên, cười lạnh:
- Lục tiểu thư, ngươi còn nhớ ta không?
Trong lúc nói chuyện, tay của tên nam tử kia cũng nâng lên định niết cằm của Lục Yên Nhiên.
- Ngươi cút ngay, không cho chạm vào tỷ tỷ ta!
Nhìn thấy đối phương đến gần Lục Yên Nhiên, Lục Hi Nhi lập tức đạp đối phương một cái.
Đối phương hơi nghiêng người đã nhẹ nhàng tránh được một cước này của Lục Hi Nhi, tầm mắt hắn ta lại lần nữa rơi xuống trên người Lục Hi Nhi, ngả ngớn nói:
- Đây là Tiểu Hi Nhi nhỉ, hai tỷ muội xinh đẹp của Lục gia thật khiến người ta hâm mộ!
- Mã Văn Cử, có chuyện gì thì cứ tìm ta, đừng làm hại muội muội của ta!
Lục Yên Nhiên bước lên chắn trước người Lục Hi Nhi, hạ giọng.