- Ha, xem ra Lục đại tiểu thư vẫn còn nhớ ta.
Tên nam tử kia xoay người lại, cười lạnh nói:
- Lúc trước khi ta tới cửa cầu hôn, ngươi nói ta cóc ghẻ mà đòi ăn thịt thiên nga, bây giờ thì thế nào? Nói cho ngươi biết, hiện giờ ta không chỉ muốn ngươi, cả muội muội ngươi ta cũng sẽ không bỏ qua, tư vị của hai tỷ muội xinh đẹp các ngươi, ta còn chưa được hưởng thụ đấy.
- Hừ!!!
Lục Yên Nhiên nghe thấy đối phương nói lời hạ lưu như vậy thì tức giận đến mức mặt đỏ bừng.
- Mã Văn Cử, cho dù ta có chết cũng sẽ không để ngươi chạm vào ta, dù chỉ là một chút!
- Chết?
Mã Văn Cử ha ha cười, lành lùng nói:
- Lục đại tiểu thư, ngươi cho rằng ta vẫn là Mã Văn Cử năm đó sao? Ở trước mặt ta, ngươi muốn chết cũng khó!
-, nhưng ngươi yên tâm, ta sẽ không để các ngươi chết! Không phải các ngươi muốn đi tìm tên phế vật Tiêu Hành Nhất kia sao? Ta sẽ ở trước mặt ngươi, một đao một đao giết chết hắn!
Trong mắt Mã Văn Cử lộ ra một tia khinh thường, hắn tiến lên nắm lấy cằm của Lục Yên Nhiên, lạnh lùng nói.
Giờ khắc này Lục Yên Nhiên hoàn toàn tuyệt vọng, nàng có thể nghe ra, đối phương thật sự không sợ Tiêu Hành Nhất.
Chỗ dựa cuối cùng của mình cũng không có uy hiếp, một nữ tử yếu đuối như nàng có thể làm gì đây?
Nhưng tại giây phút nàng tuyệt vọng nhất, một giọng nói hơi lười biếng chậm rãi vang lên.
- Tự ngươi chặt bỏ một cánh tay để lại đây, có lẽ ta còn có thể tha cho ngươi một mạng.
Mã Văn Cử nhíu mày, hắn ta xoay người, ánh mắt lập tức nhìn thấy kẻ vừa nói liền cười lạnh:
- Ngươi chính là tên phế vật Tiêu Hành Nhất kia sao?
Bạch Nhạc bình tĩnh đi đến bên cạnh Lục Hi Nhi, hắn cứ thế nhìn thẳng, không hề liếc nhìn đối phương một cái, càng đừng nói là trả lời lời nói của đối phương, mà chỉ đưa tay sờ lên đầu Lục Hi Nhi, sau đó đặt thanh kiếm vào trong tay cô bé, dịu dàng nói:
- Tiểu Hi Nhi, muội phải nhớ rằng muội đã là một kiếm tu rồi, cần giữ chặt thanh kiếm của muội, không cần phải nói đạo lý với những kẻ ác, cứ dùng kiếm tiếp đãi hắn là được.
- Bạch Nhạc ca ca, kiếm tu là gì vậy?
Lục Hi Nhi nhìn Bạch Nhạc, thắc mắc hỏi.
Thật sự vẫn nên hỏi ngược lại Bạch Nhạc câu hỏi kiếm tu là gì này.
Nói đơn giản thì có vẻ như là tu hành giả tu kiếm đạo, nhưng trên thực tế lại nào có đơn giản như vậy! Đặc biệt là giải thích cho tiểu cô nương về mấy thứ này thì có vẻ còn khó khăn hơn.
Bạch Nhạc suy nghĩ một hồi, dịu dàng đáp:
- Kiếm tu chính là tâm kiếm như một, trong lòng chỉ có một niềm tin, luôn luôn biết tại sao mình là tu hành giả cầm kiếm! Vậy thì tại sao Hi Nhi lại luyện kiếm?
Bạch Nhạc nhìn Lục Hi Nhi rồi lại hỏi.
- Vì muội muốn bảo vệ tỷ tỷ.
Lục Hi Nhi nghiêm túc trả lời.
- Vậy thì phải giữ chặt kiếm, chỉ cần muội luôn nhớ điều này, thì muội chính là một kiếm tu.
Trên mặt Bạch Nhạc nở một nụ cười ôn hòa, khẽ giọng dặn:
- Đừng sợ, Hi Nhi có năng lực bảo vệ tỷ tỷ, đúng không?
- Vâng.
Lục Hi Nhi gật đầu thật mạnh, nghiêm túc trả lời.
- Ngươi không phải Tiêu Hành Nhất, ngươi là ai?
Mã Văn Cử nhìn chằm chằm Bạch Nhạc, trầm giọng hỏi.
- Đừng sợ, ta đang nhìn muội, ai dám xông tới thì muội đánh người đó, tin tưởng chính mình, Tiểu Hi Nhi rất lợi hại.
Bạch Nhạc không có ý định tự mình ra tay, hắn vỗ vào vai Lục Hi Nhi, nhẹ nhàng nói.
- Ta còn tưởng ngươi sẽ bắt chước anh hùng, hóa ra chỉ là kẻ vô tích sự, chỉ huy một tiểu cô nương ra tay, nhưng ngươi nói vậy thì cũng tiếc thật đấy, ha ha ha.
Những người xung quanh thấy Bạch Nhạc thật sự để cho Lục Hi Nhi ra tay thì lập tức bật cười.
- Bắt bọn chúng lại!
Mã Văn Cử mơ hồ nhận ra có điều gì đó không ổn, liền trầm giọng ra lệnh.
Nam nhân trung niên vừa nói chuyện nhận được mệnh lệnh liền lao về phía Lục Hi Nhi.
Hắn ta biết Lục Hi Nhi có một chút thiên phú tu luyện, nhưng bản thân hắn ta cũng có thực lực Dẫn Linh cảnh, đương nhiên sẽ không sợ một tiểu cô nương như này, liền nhào thẳng về phía Lục Hi Nhi giống như đại bàng vồ xuống bắt gà con.
Tuy nhiên, ngay lúc hắn ra tay thì thanh kiếm trong tay Lục Hi Nhi đồng thời cũng vung lên phô diễn một chiêu thức.
Chiêu thức đó thoạt nhìn thì chỉ như một đường kiếm màu mè, nhưng ngay lúc hắn ta đưa tay ra, mũi kiếm lại đột ngột vung lên một cái rồi chuẩn xác chém xuống cánh tay của hắn ta.
Trong lúc không chú ý, Lục Hi Nhi ngay lập tức chém một nhát nữa lên cánh tay tên trung niên đó, máu tươi tóe ra, nháy mắt nhuộm đỏ quần áo hắn ta.
Một nhát kiếm này thành công, Lục Hi Nhi cực kỳ vui vẻ:
- Bạch Nhạc ca ca, muội thật sự thắng hắn ta rồi.
- Con ranh, tự tìm đường chết!!!
Bị một một tiểu cô nương như vậy làm bị thương, trên mặt gã trung niên nhất thời hơi không nén giận được, lập tức đứng dậy xông tới.
Lục Hi Nhi nhìn thấy dáng vẻ hung ác của đối phương thì theo bản năng có hơi sợ hãi, nhưng nghĩ đến đối phương muốn bắt nạt tỷ tỷ, cô bé lại lập tức cố lấy dũng khí, vẽ lại hình hồ lô giống như cũ, lại tung ra một chiêu Linh Tê Nghênh Khách.