- Xẹt!
Kiếm quang lóe lên một cái, trên người tên trung niên đó lại bị kiếm chém trúng, lập tức để lại một vết thương!
Bị thương liên tiếp hai lần, cuối cùng đối phương cũng phát giác ra có gì đó không đúng, trong lòng tên trung niên giật mình, tức giận nói:
- Con nhóc này hơi kỳ quái, mọi người cùng xông lên!
Trong nháy mắt, những người khác đang vây quanh cũng cùng xông lên.
Lần này ít nhất có bảy tám người đồng thời xông tới, dù sao Lục Hi Nhi cũng chỉ là một tiểu cô nương, cô bé lập tức sợ hãi, theo bản năng trốn ra sau lưng Bạch Nhạc.
- Đừng sợ, Tiểu Hi Nhi! Còn nhớ những lời muội đã nói không? Muội muốn bảo vệ tỷ tỷ.
Bản thân đám người này yếu ớt không đáng kể, nhưng Bạch Nhạc vẫn không có ý định đích thân ra tay, nếu đã quyết tâm muốn dạy dỗ Lục Hi Nhi, âu cũng không tránh khỏi phải chiến đấu với người khác.
Đám người này trong mắt Bạch Nhạc bấy giờ chẳng qua chỉ là ‘chuột bạch’ để giúp Lục Hi Nhi luyện kiếm, đương nhiên hắn sẽ không dễ dàng buông tha.
Lục Hi Nhi nghe thấy lời của Bạch Nhạc thì lập tức nghiến răng, lại một lần nữa bước ra.
Lại là một chiêu Linh Tê Nghênh Khách.
Trong những ngày qua, dưới sự chỉ dạy của Bạch Nhạc, Lục Hi Nhi đã gần như đạt tới trình độ bản năng đối với việc tu luyện thanh kiếm này, cô bé vốn không cần suy nghĩ gì, liền giơ tay lên chém một nhát.
Linh Tê kiếm quyết mạnh đến mức nào?
Năm xưa khi Bạch Nhạc còn rất yếu, hắn mượn một chiêu này đã có thể chống đỡ được đòn tấn công quỷ đồng của Âm Dương quỷ đồng!
Mặc dù hiện giờ Lục Hi Nhi không bằng Bạch Nhạc lúc đó, nhưng đám người này làm sao có thể so được với quỷ đồng được.
Nhìn thì như bảy tám người cùng nhau tấn công, nhưng trên thực tế, người chân chính tu luyện được linh lực thì chỉ có vẻn vẹn ba người, hơn nữa khi ra tay lại không có chương pháp gì, vốn không được coi là tu hành giả, còn về những người khác thì chỉ là những người bình thường, cứ như vậy chỉ cần Lục Hi Nhi không sợ, dựa vào một chiêu Linh Tê Nghênh Khách này cũng đủ để cô bé tự bảo vệ mình.
Cho nên Lục Hi Nhi nhanh chóng không còn căng thẳng như ban đầu nữa.
Mặc dù trên thực tế, cô bé chỉ biết một chiêu kiếm pháp này, nhưng cứ thi triển ra như vậy, thế mà lại thực sự chặn được đòn tấn công của đối phương.
Điều này khiến trong lòng Lục Hi Nhi tràn đầy vui mừng, lần đầu tiên cô bé nhận ra được, hóa ra những ngày qua cực khổ chăm chỉ học kiếm với Bạch Nhạc thực sự rất đáng giá.
Cô bé không nhìn nhầm Bạch Nhạc.
Lục Hi Nhi thực sự là một thiên tài tu luyện, không chỉ là trong việc tu luyện, mà còn ở trong trận chiến!
Bạch Nhạc nhìn thấy vậy thì trong lòng không khỏi thêm mấy phần mong đợi đối với cô bé này.
- Phế vật, tránh ra hết cho ta!
Nhìn thấy cả đám người mà không bắt được một mình Lục Hi Nhi, sắc mặt Mã Văn Cử lập tức trở nên cực kỳ khó coi, hung hăng quát mắng.
Mã Văn Cử vừa xuất hiện, trong mắt Lục Yên Nhiên đột nhiên lộ ra một chút hoảng sợ, gấp giọng nói.
- Bạch công tử, huynh mau đi đi, đám người này xông đến để bắt chúng ta chứ không hề liên quan gì đến huynh, chỉ mong huynh truyền tin tức về Linh Tê kiếm tông, nói với Tiêu Hành Nhất một tiếng là được rồi.
Lục Yên Nhiên biết Bạch Nhạc là đệ tử của Linh Tê kiếm tông, cũng có một chút thực lực, nhưng nàng càng biết rõ sự đáng sợ của đối phương hơn. Lục gia cũng không phải không có tu hành giả, nhưng tất cả đều đã chết trong tay kẻ nọ rồi, nghe nói Mã Văn Cử đã là cao thủ Linh Phủ cảnh, căn bản không phải là kẻ mà người thường có thể tưởng tượng được. Lúc sinh tử đến trước mắt như vậy, nàng không muốn liên lụy đến Bạch Nhạc.
Đây cũng không phải đóng kịch, với nhãn lực của Bạch Nhạc, chỉ cần nhìn một cái là có thể phân biệt được ngay.
Bạch Nhạc cũng không khỏi bội phục tính cách như vậy, hắn khẽ lắc đầu trả lời:
- Lục cô nương, ta là đệ tử của Linh Tê kiếm tông, nếu chạy trốn như vậy, khi quay về thì ta phải đối mặt với Tiêu sư huynh thế nào đây?
- Ta còn tưởng là ai, hóa ra là người của Linh Tê kiếm tông.
Mã Văn Cử nghe Bạch Nhạc nói thì thở phào nhẹ nhõm, hắn lập tức cười lạnh, nói:
- Chưa mọc đủ lông đủ cánh đã muốn học người ta làm anh hùng cứu mỹ nhân à? Một đám Linh Tê kiếm tông thì đáng vào đâu?
Mã Văn Cử nhìn Bạch Nhạc bằng vẻ mặt khinh thường, sau đó lại hét lên.
- Cho dù là tên phế vật Tiêu Hành Nhất đó ở trước mặt ta cũng không dám kiêu ngạo như vậy, ngươi là cái thá gì chứ?
Bạch Nhạc nghe vậy, cuối cùng cũng xoay người lại rồi nhìn về phía Mã Văn Cử, nói:
- Xem ra ngươi không nghe lọt tai lời ta vừa nói, ngươi đã không muốn tự mình ra tay, vậy thì để ta giúp ngươi là được.
- Ngươi đúng là muốn chết!
Trong mắt Mã Văn Cử Một lóe lên một tia tức giận, hắn lập tức đánh một chưởng về phía Bạch Nhạc.
Bạch Nhạc khẽ lắc đầu, đối thủ ở trình độ này cũng không khiến hắn gợi lên tí hứng thú nào.
- Tiểu Hi Nhi, muội xem cho rõ, ngày mai ta sẽ bắt đầu dạy muội kiếm thứ hai.
Bạch Nhạc không hề chớp mắt, hắn xoay cổ tay một cái, Thu Hoằng kiếm lập tức được rút ra khỏi vỏ, không hề màu mè, chỉ là chém ra một nhát đơn giản.
Cô Vân Xuất Tụ.