Còn có những người khác, nếu tin tức bị truyền ra ngoài, trái lại Bạch Nhạc vẫn không có vấn đề gì, nhưng đối với tỷ muội của Lục gia thì chỉ thêm phiền phức.
Đã làm người tốt thì không bằng làm người tốt đến cùng, dứt khoát giết sạch.
Dù sao một nhân vật nhỏ bé như vậy cũng không thể tiếp cận được cơ mật thực sự gì, không có chút giá trị nào.
Còn về việc liệu Lục Yên Nhiên có thể hiểu và chấp nhận được hay không thì Bạch Nhạc không quan tâm.
Thị trấn nhỏ lại lớn như vậy, tin tức được truyền đi rất nhanh.
Bách tính bình thường không biết ai đúng ai sai, nhưng bọn họ tận mắt chứng kiến Bạch Nhạc giết người, mà loại cường giả giết người không chớp mắt này, ai mà không sợ cho được?
Nên khi Bạch Nhạc và những người khác trở lại nhà trọ, hầu như tất cả mọi người đều biến sắc, vội vàng chạy ra ngoài.
Ngay cả chủ quán cũng không dám đi tới nói một câu.
Sau khi ăn uống qua loa, Bạch Nhạc tùy ý chọn một con ngựa ở chợ bán ngựa rồi lập tức dẫn tỷ muội Lục gia rời khỏi trấn nhỏ, chạy nhanh về phía Linh Tê kiếm tông.
Cả đoạn đường hắn thúc ngựa chạy nhanh, về sau không cách nào cưỡi ngựa được nên phải đi bộ, mặc dù rất mệt, nhưng Lục Yên Nhiên luôn nghiến chặt răng cố gắng gượng.
Trong khoảng thời gian này, Lục Yên Nhiên đã mấy lần muốn giải thích với Bạch Nhạc, nhưng cuối cùng nàng cũng không thể nói ra được.
Cứ thế liên tục chạy ba ngày, cuối cùng lúc này Bạch Nhạc cũng nhìn thấy sơn môn của Linh Tê kiếm tông.
Sau gần ba năm, một lần nữa trở lại, Bạch Nhạc cũng không khỏi có chút sững sờ.
Ngay cả năm đó khi hắn rời khỏi Linh Tê kiếm tông cũng hoàn toàn không nghĩ đến, chỉ vẻn vẹn ba năm, mình lại có thể trưởng thành đến như vậy.
- Bạch Nhạc ca ca, nơi này chính là Linh Tê kiếm tông sao? Thật là khí thế.
Lục Hi Nhi nhìn về phía sơn môn rồi kích động nói.
Mặc dù trong mắt Bạch Nhạc bây giờ, Linh Tê kiếm tông thực sự chỉ là một môn phái nhỏ, không cách nào so được với môn phái như Thất Tinh Tông đó, nhưng đối với Lục Hi Nhi mà nói, Linh Tê kiếm tông của Huyền Cấp tông môn đã là một cảnh tượng khí thế trước đây chưa từng thấy rồi.
- Ai vậy?
Nhóm người Bạch Nhạc tiến đến gần sơn môn đã thu hút sự chú ý của đệ tử Linh Tê kiếm tông, lập tức có người chạy tới rồi lớn tiếng hỏi.
- Ba năm không trở về, các ngươi không nhận ra ta rồi sao?
Khóe miệng Bạch Nhạc lộ ra một nụ cười, vừa trở về môn phái, hắn không có ý làm khó đám đệ tử này, nên vừa nói vừa trực tiếp lấy lệnh bài thân phận của mình ra, ném tới.
Tên đệ tử theo bản năng nhận lấy lệnh bài, chỉ nhìn thoáng qua mà trên mặt tên đệ tử trông núi đó bỗng chốc lộ ra vẻ vui mừng.
- Bạch sư huynh! Huynh là Bạch sư huynh!
Trên thực tế, thời gian ba năm không tính là dài, với địa vị trong môn phái của Bạch Nhạc, hắn không nhận ra đệ tử phía dưới là chuyện bình thường, nhưng nếu nói có người không biết hắn vậy thì là nói bậy.
Nhưng vấn đề nằm ở chỗ lúc Bạch Nhạc rời đi, hắn mới mười bảy tuổi, vẫn còn là một thiếu niên, đối với người khác mà nói ba năm rất ngắn, nhưng đối với Bạch Nhạc, thay đổi thực sự cũng không nhỏ.
Những đệ tử này không thể nhận ra hắn, đương nhiên cũng không kỳ lạ, nhưng một khi đã biết được thân phận của Bạch Nhạc thông qua lệnh bài thân phận, đương nhiên có thể dễ dàng nhận ra hắn từ đuôi mày khóe mắt.
Đối với các đệ tử của Linh Tê kiếm tông này mà nói, Bạch Nhạc luôn là người sư huynh mà họ sùng bái nhất. Sau Đại hội tông môn năm đó, ngay cả Khổng Từ so sánh với hắn thì cũng có chút thua kém, bây giờ nhìn thấy Bạch Nhạc trở về, đương nhiên họ cực kỳ vui mừng.
- Mau, mau đi bẩm báo với Tông chủ và Từ trưởng lão!
Đệ tử đó vội vàng đón Bạch Nhạc vào sơn môn, rồi lập tức phấn khởi ra lệnh.
Ngay từ khi bắt đầu bước chân vào sơn môn, trên đường đi gần như tất cả đệ tử sau khi nhìn thấy Bạch Nhạc đều lập tức khom người hành lễ. Trong sự cung kính lại thêm một chút sùng bái khiến cho Lục Yên Nhiên và Lục Hi Nhi trực tiếp choáng váng.
Họ sớm đã biết Bạch Nhạc là đệ tử của Linh Tê kiếm tông, nhưng cách đối đãi này có phải đã khoa trương quá rồi không?
Lục Hi Nhi vẫn chưa hiểu, nhưng Lục Yên Nhiên lại mơ hồ đoán được, e là thân phận của Bạch Nhạc không đơn giản như hắn nói trước đây, chỉ là trong tình huống này, hắn lại không nói gì.
Trên đường đi vào trong môn phái đã sớm có đệ tử đi bẩm báo, nói là Tông chủ và Từ trưởng lão đã ở trong đại điện chờ Bạch Nhạc.
Lúc này Bạch Nhạc quay sang nói với các đệ tử khác:
- Hai vị này là muội muội của Tiêu Hành Nhất, Tiêu sư đệ, ngươi đưa họ đến gặp Tiêu sư đệ trước, nếu có chuyện gì thì đợi ta bái kiến Tông chủ rồi nói.
- Dạ.
Sau khi sắp xếp ổn thỏa cho hai tỷ muội Lục gia, lúc này Bạch Nhạc mới chỉnh lại quần áo, chậm rãi bước vào trong đại điện, cao giọng nói.
- Đệ tử Bạch Nhạc xin bái kiến Tông chủ, bái kiến Từ trưởng lão.
...
Trong lúc Bạch Nhạc đi gặp Tông chủ, cũng đã có đệ tử đưa tỷ muội Lục gia đến chỗ ở của Tiêu Hành Nhất.
- Hành Nhất ca ca.
Vừa nhìn thấy Tiêu Hành Nhất thì hai mắt Lục Hi Nhi đã đỏ bừng, nàng lập tức chạy về phía Tiêu Hành Nhất.