- Là hai muội à?
Tiêu Hành Nhất nhìn thấy tỷ muội Lục gia thì hơi sững sờ, nhưng trên mặt hắn lại không hề có chút vui mừng, cho dù Lục Hi Nhi chạy tới thì sắc mặt vẫn luôn lãnh đạm, không có ý thân cận hơn một chút.
- Yên Nhiên bái kiến biểu ca.
Lục Yên Nhiên không giống như Lục Hi Nhi, trong lòng nàng cảm thấy có chút đau khổ, quy củ khom người xuống hành lễ.
- Sao hai muội lại đến đây?
Vẻ mặt của Tiêu Hành Nhất vẫn hơi lạnh lùng, hắn nhẹ nhàng hỏi.
- Tiêu sư huynh, không phải đây là biểu muội của huynh sao? Bạch sư huynh bảo đệ đưa họ đến đây, sao thế, không đúng à?
Đệ tử đưa tỷ muội Lục gia tới cũng không khỏi thấy hơi kinh ngạc, nghi ngờ hỏi.
- Bạch sư huynh? Bạch sư huynh nào?
Tiêu Hành Nhất nghe thấy lời nói của đối phương thì lập tức sững sờ, vội vàng hỏi.
- Đương nhiên là Bạch Nhạc, Bạch sư huynh, nếu không môn phái chúng ta còn có Bạch sư huynh nào nữa?
Đệ tử đó trả lời như đúng rồi.
Tiêu Hành Nhất nghe vậy thì trên mặt lập tức lộ ra vẻ vui mừng:
- Bạch sư huynh đã trở về rồi sao? Quá tốt rồi, vậy bây giờ huynh ấy đâu?
- Bạch sư huynh đi gặp Chưởng môn rồi, huynh ấy kêu đệ đưa hai người này tới đây trước, đợi xong việc sẽ qua đây. Sao thế, chẳng lẽ hai người này lừa Bạch sư huynh sao?
Khuôn mặt của đệ tử đó đã hơi hung dữ, nếu như hai người này dám lừa Bạch sư huynh, vậy thì hắn ta sẽ không khách khí nữa.
Tiêu Hành Nhất im lặng một lát mới trả lời:
- Không phải, họ quả thực là biểu muội của ta, nhưng có một số chuyện gia đình... Ta không tiện nói nhiều.
Nghe thấy vậy, sắc mặt của đệ tử nọ lập tức dịu lại:
-- Tiêu sư huynh, cho dù nói thế nào thì bọn họ vẫn là người được Bạch sư huynh đưa về, đệ thấy Bạch sư huynh rất quan tâm bọn họ, coi như huynh nể mặt Bạch sư huynh, đừng thờ ơ với bọn họ.
- Sư đệ nói đúng.
Tiêu Hành Nhất nhẹ nhàng gật đầu, đáp lại.
Tiêu Hành Nhất tùy ý trả lời, nhưng trong lòng Lục Yên Nhiên lại càng cảm thấy đau khổ.
Bản thân nàng và Tiêu Hành Nhất vốn là biểu huynh muội, nhưng bây giờ trong lòng Tiêu Hành Nhất, mình lại không bằng Bạch Nhạc, điều này khiến trong lòng nàng vô cùng đau xót.
- Hành Nhất ca ca, huynh sao vậy, huynh không nhận ra Hi Nhi nữa sao?
Mặc dù Lục Hi Nhi còn nhỏ, nhưng lại rất nhạy cảm, tủi thân nói.
- Hi Nhi, muội vẫn còn nhỏ, vẫn chưa hiểu một số chuyện, đợi muội trưởng thành rồi tự nhiên sẽ hiểu.
Tiêu Hành Nhất thở dài một hơi, khi đối mặt với Lục Hi Nhi, trong lòng hắn hơi mềm lại, nhẹ nhàng nói:
- Vào trong ngồi đi.
Tiêu Hành Nhất đưa hai người họ vào trong phòng ngồi xong, lúc này mới chậm rãi nói:
- Lục Yên Nhiên, theo lý mà nói, ta và Lục gia ngươi đã sớm ân đoạn nghĩa tuyệt rồi, bất luận có chuyện gì xảy ra, ngươi cũng không nên đến tìm ta., nhưng nể mặt Bạch sư huynh, ta cho cô một cơ hội, rốt cuộc xảy ra chuyện gì, cô nói đi.
- Tốt, tốt lắm. Tiểu tử ngoan!!!
Bạch Nhạc vừa bước vào đại điện thì Từ Phong lập chạy tới đón, nhìn khuôn mặt quen thuộc, nhưng có chút xa lạ của Bạch Nhạc, Từ Phong đã kích động đến mức nói năng không trôi chảy.
Mặc dù ban đầu hắn đã hứa trong ba năm chắc chắn sẽ trở về, nhưng một khi ra ngoài sẽ có rất nhiều chuyện không thể nói chính xác, ngày khảo hạch môn phái đã đến gần, trong lòng Từ Phong khó tránh khỏi lo lắng không yên, bây giờ Bạch Nhạc đã trở về đúng hạn, sao có thể khiến ông không vui được.
- Từ trưởng lão!
Bạch Nhạc nhìn Từ Phong, trong lòng hắn cũng cảm thấy ấm áp, trước khoan bàn đến người khác trong Linh Tê kiếm tông, chỉ nói Từ Phong, ông thật sự đối xử rất tốt với hắn, Bạch Nhạc luôn ghi nhớ tình cảm này trong lòng.
- Tiểu tử ngoan, đã cao lên, cũng đã trưởng thành rồi.
Từ Phong dùng lực ôm chặt lấy Bạch Nhạc, vỗ vai hắn rồi vui vẻ mỉm cười nói.
- Bạch Nhạc, tu vi của ngươi đã là Linh Phủ đỉnh phong rồi sao?
Không giống như Từ Phong, Hà Diêu vẫn quan tâm đến thực lực của Bạch Nhạc hơn, khi nhìn thấy Bạch Nhạc, phản ứng đầu tiên của ông là quan sát thực lực của Bạch Nhạc, chỉ là kết quả này lại khiến ông tưởng chừng như không thể tin được.
- Cái gì?
Trong nháy mắt, Từ Phong cũng không khỏi sửng sốt, khó tin nhìn Bạch Nhạc.
- Hồi Tông chủ, quả thực đệ tử đã tiến vào Linh Phủ đỉnh phong, chỉ thiếu một bước nữa là có thể mở được Tinh Cung.
Bạch Nhạc hơi cúi người xuống, nhẹ nhàng trả lời.
Hắn không che giấu được chuyện về tu vi, cũng không muốn che giấu bất cứ điều gì.
Linh Tê kiếm tông rất yếu, cũng chỉ có cách để cho vị Tông chủ này hiểu một chút về thực lực của hắn thì mới có thể khiến đối phương yên tâm được.
Hơn nữa, có một số lời tuy rằng khó nói, nhưng cuối cùng vẫn phải nói ra, bây giờ chủ động nói ra tu vi cũng coi như là tạo một mở đầu trước.
- Chuyện này sao có thể thế được?
Sau khi nhận được sự khẳng định của Bạch Nhạc, cả người Từ Phong gần như hoàn toàn sững sờ, làm thế nào cũng khó chấp nhận sự thật này.
Phải biết ông đã cực khổ tu luyện nhiều năm như vậy, nhưng bây giờ cũng mới chỉ là Linh Phủ đỉnh phong mà thôi, nhưng Bạch Nhạc mới tu luyện bao lâu chứ? Coi như là thiên tài cũng không thể khoa trương như vậy mới phải?