Lục Yên Nhiên lại kéo Lục Hi Nhi cùng quỳ xuống, khẽ nói:
- Đa tạ ơn cứu mạng của Bạch công tử, tiểu nữ không biết lấy gì báo đáp, xin nhận một lạy của tỷ muội chúng ta.
- Lục cô nương, cô nương làm gì vậy, mau đứng dậy đi.
Bạch Nhạc cũng không ngờ Lục Yên Nhiên sẽ quỳ xuống vái mình, hắnvội vàng đưa tay ra đỡ đối phương.
Tuy nhiên, mặc dù Lục Yên Nhiên yếu ớt, nhưng trong lòng lại rất cứng rắn, không hề có ý định đứng dậy, nàng tiếp tục nói:
- Bạch công tử, ta biết, ta không có tư cách cầu xin huynh làm gì, nhưng xin huynh nhìn sự cực khổ cô độc của Lục gia mà thu nhận Hi Nhi vào môn hạ đi.
Câu nói này lại khiến tất cả mọi người có mặt đều hơi sững sờ, bất giác đổ dồn ánh mắt về phía Lục Hi Nhi.
Nhất thời Bạch Nhạc cũng không khỏi giật mình.
Mặc dù trước đó hắn có dạy Lục Hi Nhi Linh Tê kiếm quyết, nhưng trên thực tế, Bạch Nhạc lại chưa từng nghĩ tới chuyện thu nhận đệ tử, hắn chỉ là cho Lục Hi Nhi ở lại Linh Tê kiếm tông, coi như đó là bồi thường cho việc rời khỏi môn phái của mình.
Nhưng bây giờ một câu nói của Lục Yên Nhiên lại khiến Bạch Nhạc nhất thời không kịp phản ứng.
Phải biết hắn cũng chỉ mới chưa đến hai mươi tuổi, nói không chừng, ngoài vị Thông Thiên Ma Quân không thể nói ra được đó, bản thân hắn cũng không có sự phụ thực sự, sao bây giờ lại bắt hắn thu nhận đồ đệ rồi?
Bạch Nhạc cười khổ một tiếng rồi lắc đầu từ chối.
- Lục cô nương, không phải ta không đồng ý với cô nương, nhưng mà bản thân ta chỉ là một đệ tử của môn phái này thôi, sao có thể nhận đệ tử được.
Chuyện thu nhận đồ đệ này rõ ràng quá hoang đường, từ trước đến giờ hắn chưa từng suy nghĩ đến khả năng này.
- Bạch sư huynh, huynh nói như vậy là không đúng rồi. Ngươi là phong chủ của Thiên Tâm Phong, truyền thừa nhất mạch của Thiên Tâm Phong đều ở trên người huynh, sao có thể nói không có tư cách nhận đồ đệ được?
Trong lòng Tiêu Hành Nhất hơi áy náy với tỷ muội Lục gia, bây giờ đương nhiên cực kỳ muốn thúc đẩy chuyện này.
- Đúng vậy, Bạch sư huynh, ba năm trước huynh đã vào Thiên Tâm Phong, sao huynh có thể nói mình không có tư cách nhận đồ đệ được.
- Không sai, chỉ cần Bạch sư huynh nói nhận đồ đệ, những người nguyện ý bái sư có thể xếp hàng dài từ đây đến chân núi Thiên Tâm Phong.
Trong nháy mắt, những người khác liền nhao nhao lên tiếng.
Những đệ tử này cũng đều không phải là muốn giúp Lục Hi Nhi, trên thực tế họ không quen biết tỷ muội Lục gia, chỉ là họ nhìn tiểu cô nương Lục Hi Nhi này thì thấy rất thích mà thôi, quan trọng hơn là chuyện này có ý nghĩa rất lớn.
Một khi Bạch Nhạc thu nhận Lục Hi Nhi, mở ra tiền lệ này, thì những người khác phía sau cũng sẽ có hy vọng bái nhập Thiên Tâm Phong.
Phải biết rằng, cho dù đều là đệ tử nội môn, nhưng có thể bái nhập phong chủ vẫn là có khác biệt cũng cực kỳ lớn.
Đương nhiên bọn họ không có khả năng bái Bạch Nhạc làm thầy, chỉ khi mở ra tiền lệ này thì mới có cơ hội bái nhập Thiên Tâm Phong, nói không chừng bọn họ còn có được một chút chỉ điểm của Bạch Nhạc, mà như thế đã quý lắm rồi.
Bị nhiều đồ đệ xôn xao nói như vậy, Bạch Nhạc không khỏi hơi choáng váng.
Nhất thời, những lời Từ Phong nói khi hắn vào làm chủ Thiên Tâm Phong lại xuất hiện trong đầu.
Cho mình vào làm chủ Thiên Tâm Phong, ngoài hy vọng mình có thể chân chính hiểu rõ được Linh Tê kiếm quyết ra, còn muốn mình truyền lại Linh Tê kiếm quyết, giúp cho nhất mạch của Thiên Tâm Phong vùng dậy.
Nghĩ đến đây, trong lòng Bạch Nhạc cuối cùng cũng thả lỏng.
Hắn dạy Lục Hi Nhi tu luyện chính là muốn mượn tay Lục Hi Nhi để truyền lại Linh Tê kiếm quyết, nhưng nếu không có một danh phận, thế thì lại quá tùy ý, đối với bản thân hắn mà nói đương nhiên không có vấn đề gì, nhưng đối với Lục Hi Nhi thì lại khác.
Lúc đầu Bạch Nhạc bò lên từ dưới đáy Linh Tê kiếm tông, đương nhiên hiểu được trong Linh Tê kiếm tông chưa chắc chỗ nào cũng sóng yên biển lặng. Ở những nơi không nhìn thấy vẫn tồn tại có bóng tối và những kẻ xấu xa.
Giống như gã mập đã chết đó.
E là chắc chắn cũng không phải là ngoại lệ.
Nếu tỷ muội Lục gia không có thân phận này che chở, e rằng cho dù có sự chiếu cố của Tiêu Hành Nhất, những ngày tháng trong môn phái của họ cũng sẽ không dễ dàng.
Nghĩ đến đây, ánh mắt nhìn Lục Hi Nhi của Bạch Nhạc càng thêm ấm áp.
- Tiểu Hi Nhi, muội thật sự đã suy nghĩ kỹ, muốn bái ta làm thầy sao?
Nghe được những lời của Bạch Nhạc, trong lòng Lục Yên Nhiên lập tức vui mừng, nang nhanh chóng vỗ Lục Hi Nhi, ra hiệu Lục Hi Nhi nhanh chóng đồng ý.
Chỉ là suy nghĩ của Lục Hi Nhi lại rõ ràng khác với tỷ tỷ, Lục Hi Nhi nhìn xung quanh có nhiều người như vậy, hơi tủi thân nói:
- Bạch Nhạc ca ca, nếu muội bái huynh làm thầy, có phải ai cũng có bối phận cao hơn muội không? Hi Nhi không muốn có nhiều sư thúc như vậy đâu.
- Ha ha ha ha ha.
Nghe thấy lời nói rất dễ thương đó của Lục Hi Nhi, không đợi Bạch Nhạc nói thì mọi người đã không nhịn được lập tức bật cười.