- Đối với tu hành giả mà nói, tuổi tác không có ý nghĩa gì.
Tiêu Hành Nhất lắc đầu, giải thích:
- Ba năm trước, Bạch sư huynh chỉ là một tạp dịch bình thường nhất, ngay cả Hi Nhi cũng không bằng, nhưng trong vòng mấy tháng, Bạch sư huynh đã một bước tiến vào Linh Phủ, được phá lệ thăng lên làm đệ tử chân truyền. Trong Đại hội môn phái, huynh ấy lại kiếm áp tứ tọa, lập tức giành được vị trí thứ nhất trong cuộc thi.
- Chỉ với kiếm đạo mà nói, ngay cả Tông môn trưởng lão cũng không hơn Bạch sư huynh.
Trong mắt Tiêu Hành Nhất lộ ra sự sùng bái, chậm rãi nói:
- Nói ra không sợ hai muội cười nhạo, ba năm trước, chính nhờ sự chỉ điểm của Bạch sư huynh mới giúp ta cảm ngộ được kiếm đạo, có được thành tựu như ngày hôm nay. Đối với ta, Bạch sư huynh đã là một nửa sư phụ.
- ...
- Trong ba năm qua, ta không biết Bạch sư huynh đã đi đâu, nhưng ta dám khẳng định rằng Bạch sư huynh chắc chắn đã không lãng phí thời gian.
- Hi Nhi có thể nhận được sự chỉ điểm của Bạch sư huynh là phúc khí của muội ấy. Nghe lời ta, cho Hi Nhi bái Bạch sư huynh làm sư đi, điều này có thể thay đổi số phận cả đời muội ấy đấy.
...
Từ đại điện đi ra, Bạch Nhạc vốn muốn đi thẳng đến chỗ Tiêu Hành Nhất, nhưng trên đường đi có quá nhiều đệ tử chạy đến chào hỏi, trong tình huống như vậy, hắn cũng không dám chạy lung tung.
Bạch Nhạc bất đắc dĩ đành từ bỏ ý định đi tìm Tiêu Hành Nhất, thay vào đó hắn tìm một đệ tử chuyển lời, nhờ Tiêu Hành Nhất đưa tỷ muội Lục gia đến Thiên Tâm Phong.
Trước khi Bạch Nhạc rời đi vào ba năm trước thì hắn đã làm chủ Thiên Tâm Phong, địa vị không thấp hơn Tông chủ trưởng lão.
Bây giờ trở lại, đối với Bạch Nhạc mà nói, Thiên Tâm Phong mới là nơi thực sự thuộc về hắn.
- Bái kiến Bạch sư huynh.
Hắn vừa mới đi đến phía dưới Thiên Tâm Phong đã có đệ tử đến đón.
Trong ba năm qua mặc dù Bạch Nhạc không có ở đây, nhưng Thiên Tâm Phong vẫn luôn được sắp xếp giống như chủ phong, bất kể là đệ tử đi tuần tra hay là đệ tử thu dọn Thiên Tâm Phong hàng ngày đều không ít.
Lần nữa bước vào Thiên Tâm Phong, trong lòng Bạch Nhạc không khỏi dâng lên sự ấm áp.
Nơi này đối với hắn, giống như nhà của mình.
Khi Bạch Nhạc đi tới trước động phủ lại nhìn thấy một bóng người quen thuộc.
Bắt gặp ánh mắt của đối phương, nhìn thấy giọt nước mắt ở khóe mắt đối phương bất giác rơi xuống, Bạch Nhạc không khỏi có chút đau lòng.
- Liễu sư tỷ.
...
- Nơi này là Thiên Tâm Phong, một trong bảy ngọn núi chính của Linh Tê kiếm tông ta, cũng là nơi thuộc về Bạch sư huynh, Bạch sư huynh chính là chủ nhân của Thiên Tâm Phong.
Sau khi nhận được tin của đệ tử, Tiêu Hành Nhất đã đưa tỷ muội Lục Yên Nhiên đến Thiên Tâm Phong, vừa đi Tiêu Hành Nhất vừa giới thiệu tình hình của Linh Tê kiếm tông cho Lục Yên Nhiên và Lục Hi Nhi nghe, đương nhiên cũng bao gồm cả thân phận của Bạch Nhạc.
Nếu vừa rồi Lục Yên Nhiên vẫn không có nhận thức trực quan đối với những lời Tiêu Hành Nhất nói, thì lúc này khi nàng thật sự bước vào Thiên Tâm Phong, mới thực sự có thể cảm nhận được địa vị thật của Bạch Nhạc.
Nhất thời, thậm chí Lục Yên Nhiên cảm thấy hơi hoảng hốt.
Chỉ bắt nguồn từ sự lười biếng của Lục Hi Nhi, chỉ vì một câu nói bất ngờ mà họ đã gặp được Bạch Nhạc, hơn nữa còn được Bạch Nhạc giúp đỡ nhiều như vậy, tất cả đều giống như một giấc mơ.
Có lúc thậm chí nàng còn không hiểu rốt cuộc tại sao Bạch Nhạc lại giúp nàng.
Nếu đổi lại là người khác, Lục Yên Nhiên nhất định sẽ cho rằng đối phương thèm muốn nhan sắc của mình, nhưng chỉ cần nghĩ đến ánh mắt bình tĩnh đó của Bạch Nhạc, ý nghĩ này khiến nàng cảm thấy thật hoang đường.
Ngược lại là Lục Hi Nhi, đúng là vô tâm, trên đường đi muội ấy cứ hô to gọi nhỏ, trông rất vui vẻ.
Đến lúc nhóm người Tiêu Hành Nhất đi đến trước động phủ, trong ngoài động phủ đã có rất nhiều đệ tử tụ tập lại, vô cùng náo nhiệt.
Trong tình huống như vậy, ngay cả Tiêu Hành Nhất cũng không khỏi có hơi khó chịu.
Chỉ có Lục Hi Nhi vô tâm mà vui vẻ chạy vào trong động phủ:
- Bạch Nhạc ca ca, Hi Nhi đến rồi, huynh đang ở đâu vậy?
Mặc dù có rất nhiều đệ tử trong động phủ, nhưng đối mặt với tiểu cô nương Lục Hi Nhi như vậy, nào có ai dám cản lại, nên Lục Hi Nhi rất nhanh đã chạy đến trước mặt Bạch Nhạc.
Bạch Nhạc còn đang nói chuyện với những đệ tử khác thì nhìn thấy Lục Hi Nhi, trên mặt hắn hiện lên sự dịu dàng bèn vươn tay xoa đầu Lục Hi Nhi, nhẹ nhàng nói:
- Bạch Nhạc ca ca ở đây.
Một lát sau, Tiêu Hành Nhất cũng đi vào theo, hắn lập tức cúi người hành lễ với Bạch Nhạc.
- Bái kiến Bạch sư huynh.
Bạch Nhạc mỉm cười đỡ Tiêu Hành Nhất đứng dậy, nhẹ nhàng nói.
- Đều là sư huynh đệ của nhau, lấy đâu ra nhiều nghi thức như vậy, mau đứng dậy đi.
Lục Hi Nhi nhớ lại những lới Bạch Nhạc đã nói lúc trước thì bĩu môi trách.
- Bạch Nhạc ca ca, huynh lừa muội, Hành Nhất ca ca nói huynh ấy không lợi hại bằng huynh.
Bạch Nhạc nghe thấy vậy thì không khỏi bật cười:
- Được rồi, là lỗi của ta được không?