Kể từ đó, Tiêu Hành Nhất đã thề ân đoạn nghĩa tuyệt với Lục gia, lập tức bái nhập Linh Tê kiếm tông, cuối cùng đã đạt được tu vi hiện giờ.
Vốn dĩ Tiêu Hành Nhất luôn cảm thấy mình hận thấu xương Lục gia, đến mức cho dù tỷ muội Lục Yên Nhiên đến Linh Tê kiếm tông, hắn cũng không thèm để ý., nhưng khi thực sự nghe tin toàn bộ Lục gia bị tiêu diệt, chỉ còn lại hai tỷ muội Lục Yên Nhiên trốn thoát ra ngoài, cuối cùng trong lòng hắn vẫn run lên.
Lục gia có thể vô tình, nhưng cuối cùng lại không nỡ dứt bỏ một chút huyết mạch tình thân, đâu có thể nói một câu ân đoạn nghĩa tuyệt là có thể dứt bỏ được?
- Ân oán của ta với Lục gia là chuyện của ta. Năm đó Lục gia vô tình, nhưng Tiêu Hành Nhất ta không thể vô nghĩa. Yên Nhiên, ngươi yên tâm, ta sẽ giúp ngươi báo thù cho Lục gia.
Tiêu Hành Nhất chậm rãi nói ra những lời này, trong lòng cũng đã có quyết đoán.
Cho dù vì chuyện này mà phải chịu nguy hiểm rất lớn, mối hận này, hắn cũng nhận lấy.
- Cảm ơn Hành Nhất ca.
Lục Yên Nhiên nghe được những lời của Tiêu Hành Nhất thì bật khóc rồi quỳ sụp xuống.
Cách xa nhau nhiều năm như vậy, đây là lần đầu tiên Lục Yên Nhiên xưng hô với hắn như lúc nhỏ.
- Mau đứng dậy đi!
Nhìn thấy Lục Yên Nhiên quỳ xuống, Tiêu Hành Nhất lập tức đưa tay ra đỡ nàng đứng dậy.
Lục Hi Nhi ở bên cạnh nhìn Tiêu Hành Nhất, yếu ớt hỏi.
- Hành Nhất ca ca, vậy huynh có đồng ý dạy muội tu luyện không?
Nhắc đến chuyện này, Tiêu Hành Nhất không khỏi cười khổ:
- Kiếm của ta không thích hợp với muội. Sau này ta sẽ nghĩ cách, cũng không biết thiên phú của Hi Nhi thế nào, mặc kệ thế nào, ta nhất định sẽ giúp muội thay đổi pháp môn tu hành thích hợp.
Lục Hi Nhi có một chút thiên phú, cũng tu luyện được một chút linh lực, hắn cũng biết điều này, nhưng muốn bộc lộ tài năng trong Linh Tê kiếm tông thì lại vô cùng khó.
Nếu không có cơ duyên đặc biệt, cho dù trở thành đệ tử ngoại môn, thì phải mất bao lâu mới có thể luyện được?
Ngay cả bản thân Tiêu Hành Nhất năm đó cũng phải phí bao tâm huyết, khổ luyện biết bao nhiêu mới có thể tiến vào Linh Phủ cảnh, trở thành đệ tử nội môn. Người ngoài làm sao biết được sự cực khổ trong đó.
Lục Hi Nhi nhìn Tiêu Hành Nhất rồi đắc ý nói.
- Hành Nhất ca ca, Hi Nhi rất lợi hại, Bạch Nhạc ca ca cũng khen Hi Nhi.
- Bọn muội đã gặp đám người xấu trên đường đi, Hi Nhi còn có thể bảo vệ tỷ tỷ đấy.
Lục Hi Nhi nói đến chỗ đắc ý còn muốn thử cầm lấy thanh kiếm bên cạnh, lại nói với Tiêu Hành Nhất:
- Hành Nhất ca ca, Hi Nhi đã học được một chiêu kiếm pháp rất lợi hại, muội múa cho huynh xem được không?
Mặc dù Tiêu Hành Nhất không tin Lục Hi Nhi có thể biết kiếm pháp gì đó, nhưng lúc này đả kích sự nhiệt tình của nàng thì cũng không tốt, hắn nhẹ nhàng đáp lại:
- Được.
Sau khi nhận được câu trả lời của Tiêu Hành Nhất, Lục Hi Nhi lập tức hào hứng chạy ra khỏi phòng, rút kiếm ra bắt đầu động tác.
Tuy chỉ nhìn thoáng qua, đồng tử của Tiêu Hành Nhất bỗng chốc cũng không khỏi co rút lại, thất thanh nói:
- Linh Tê kiếm quyết?
Với tư cách là đệ tử của Linh Tê kiếm tông, lại vô cùng sùng bái Bạch Nhạc, Tiêu Hành Nhất sao có thể không nhận ra.
Mặc dù bây giờ Lục Hi Nhi chỉ biết một chiêu, khi rút kiếm ra vẫn còn non nớt, nhưng quả thực đúng là Linh Tê kiếm quyết.
- Hành Nhất ca ca, huynh cũng biết sao? Hi Nhi chỉ biết một chiêu này thôi, Bạch Nhạc ca ca nói, chiêu này gọi là Linh Tê kiếm quyết! Huynh ấy nói sẽ dạy muội chiêu thứ hai nữa, nhưng mấy ngày nay vội vàng trở về nên không kịp, Hành Nhất ca ca, huynh dạy muội có được không?
Suy nghĩ của Lục Hi Nhi nhảy rất nhanh, cô bé nói đến một nửa lại quay sang hỏi tỷ tỷ:
- Bạch Nhạc ca ca nói chiêu thứ hai gọi là... Cô Vân Xuất Tụ. Tỷ tỷ, Cô Vân Xuất Tụ là ý gì vậy?
Tiêu Hành Nhất nhìn Lục Hi Nhi, trong mắt hắn đột nhiên lộ ra vẻ kích động, gấp gáp hỏi.
- Là Bạch sư huynh dạy muội sao?
Lục Hi Nhi thấy kỳ lạ, liền hỏi:
- Đúng vậy, Bạch Nhạc ca ca dạy không được sao?
- Bạch Nhạc ca ca nói, Hành Nhất sư huynh lợi hại hơn huynh ấy.
- ...
Tiêu Hành Nhất nghe thấy lời này thì có cảm giác muốn ói ra máu.
- Chuyện gì vậy? Rốt cuộc Bạch công tử có thân phận gì, tại sao ta thấy lần này huynh ấy trở về, tất cả mọi người đều rất tôn kính huynh ấy vậy?
Trước đây lúc Tiêu Hành Nhất không muốn gặp họ, do biết Bạch Nhạc dẫn họ tới đây, Tiêu Hành Nhất nói nể mặt Bạch Nhạc nên mới nhượng bộ, Lục Yên Nhiên đã nhận ra được sự khác biệt của Bạch Nhạc, bây giờ thấy thái độ của Tiêu Hành Nhất, nàng liền không kiềm được hỏi.
Tiêu Hành Nhất lắc đầu, vẻ mặt hắn hơi phức tạp, cười khổ nói:
- Hai người phải biết, thật ra không cần tìm tới ta, chỉ cần gặp được Bạch sư huynh thì đã là may mắn lớn nhất cả đời hai người rồi.
- !!!
Mặc dù đã sớm đoán được Bạch Nhạc lợi hại hơn những gì họ nhìn thấy rất nhiều, nhưng Lục Yên Nhiên cũng không ngờ rằng Tiêu Hành Nhất lại nói như vậy, hình như cũng hơi quá rồi nhỉ?
- Sao có thể, Bạch công tử e là còn chưa tới hai mươi tuổi đúng không?