Sắc mặt Từ Phong cũng hơi khó coi, ông không nhịn được mắng nhiếc:
- Để ta đuổi hắn đi.
- Không cần.
Bạch Nhạc lắc đầu rồi nhẹ nhàng nói:
- Hắn vốn dĩ đến để trả thù con, ba năm rồi, con cũng muốn xem xem rốt cuộc vị Lý sư huynh này có tiến bộ gì không.
- Sư phụ, người đã từng đánh với hắn sao?
Lục Hi Nhi kéo cánh tay Bạch Nhạc, tò mò hỏi.
Đối mặt với người khác, Bạch Nhạc đều tỏ ra vô cùng khiêm tốn, nhưng ở trước mặt Lục Hi Nhi, Bạch Nhạc phải thể hiện quyền uy của mình.
Cũng không biết tại sao khi đối mặt với Lục Hi Nhi, Bạch Nhạc luôn bất giác nhớ đến Thông Thiên Ma Quân.
Lúc đó bị ép bái sư, Bạch Nhạc vẫn không cảm thấy gì, nhưng bây giờ nghĩ lại, Thông Thiên Ma Quân mới thật sự được xưng tụng là Tuyệt Thế Ma Quân, cho dù hắn đã ngã xuống, nhưng một cái tên cũng có thể khiến cho thiên hạ chấn động.
Mặc dù chút thực lực này của mình còn lâu mới có thể so sánh được với Thông Thiên Ma Quân, nhưng Bạch Nhạc cũng hy vọng sẽ thực sự tạo được ý nghĩ đó trong lòng Lục Hi Nhi, một ý nghĩ rằng sư phụ luôn vô địch.
Bạch Nhạc xoa đầu nhỏ của Lục Hi Nhi, khẽ nói:
- Ba năm trước, hắn không phải là đối thủ của ta, bây giờ thì hắn không đủ tư cách để ta phải dùng kiếm.
Cấm chế của động phủ đột ngột mở ra, Bạch Nhạc trong một bước đã xuất hiện ở bên ngoài động phủ.
Bạch Nhạc áo trắng như tuyết, hắn vòng hai tay sau lưng, toàn thân lộ ra vẻ phiêu dật không nói nên lời.
- Lý sư huynh, vẫn khỏe chứ?
Ánh mắt Bạch Nhạc nhìn về phía Lý Tử Vân lộ ra vẻ tùy ý, dường như hoàn toàn không một chút tức giận khi bị Lý Tử Vân đánh tới cửa.
Lý Tử Vân ngẩng đầu nhìn Bạch Nhạc, lúc này cũng không khỏi thất thần.
Trong ba năm, tất cả những gì hắn vẫn nhớ trong lòng chính là làm thế nào để đánh bại Bạch Nhạc, đạp Bạch Nhạc dưới chân hắn, lấy lại thể diện mà năm đó bị lấy mất. Trong ký ức của hắn, Bạch Nhạc vẫn là thằng nhóc chưa dứt sữa, nhưng bây giờ gặp lại Bạch Nhạc, đối phương đã trở thành một thiếu niên tuấn tú, mặc dù cảm giác quen thuộc trong ánh mắt vẫn có thể khiến hắn vừa nhìn đã nhận ra đó là Bạch Nhạc, nhưng sự thay đổi khí chất đó lại có thể nói là vô cùng chấn động.
Hắn chỉ cần bình tĩnh đứng đó, ngay cả một chút khí tức cũng không lộ ra ngoài, dường như cũng có thể khiến hắn cảm thấy bị áp chế đến mức nghẹt thở, sự tự tin trước khi đến đây gần như ngay lập tức tan biến.
Chỉ là đã đến bước này, cho dù có nhắm mắt, Lý Tử Vân cũng chỉ có thể kiên trì đến cùng.
- Bạch sư đệ, nghe nói hôm nay ngươi nhận một đồ đệ? Ngươi tu hành được mới mấy năm, vậy mà đã dám nhận đồ đệ, không sợ nhận lầm đồ đệ à?
Khóe miệng Lý Tử Vân lộ ra một nụ cười lạnh, không chút khách khí đùa cợt nói.
Bạch Nhạc lắc đầu nói:
- Học tập không phân biệt tuổi tác, người giỏi hơn chính là thầy. Lý sư huynh nên đọc sách nhiều một chút.
Nếu là trước đây, có lẽ Bạch Nhạc vẫn sẽ giữ mấy phần thể diện cho Lý Tử Vân, nhưng bây giờ hắn vừa mới nhận Lục Hi Nhi làm đồ đệ, đối phương lại lấy chuyện này ra khiêu khích, thật sự khiến trong lòng hắn cảm thấy tức giận.
- Người giỏi hơn chính là thầy? Xem ra Bạch công tử rất có tự tin nhỉ?
Lý Tử Vân hừ lạnh một tiếng rồi trầm giọng nói:
- Đừng phí nhiều lời nữa, Bạch Nhạc, ngươi có dám đấu một trận với ta không?
Cả người Lý Tử Vân lóe sáng, hắn lập tức rút kiếm ra chỉ về phía Bạch Nhạc.
Bạch Nhạc khẽ lắc đầu, nhìn Lý Tử Vân, nói:
- Lý Tử Vân, ngươi không phải là đối thủ của ta!
- ...
Câu nói này thật sự khiến Lý Tử Vân tức giận, đánh cũng chưa đánh, ngươi dựa vào đâu dám nói ta không bằng ngươi?
- Bạch Nhạc, ngươi quả nhiên vẫn kiêu ngạo như vậy.
Sắc mặt Lý Tử Vân sa sầm xuống, lạnh giọng nói:
- Ba năm trước, ngươi nói ta không hiểu kiếm, nhưng trong trận đấu hôm nay, ta sẽ khiến ngươi phải nuốt những lời đó lại. Rút kiếm ra đi, hôm nay ta sẽ cho ngươi xem, rốt cuộc là ai không hiểu kiếm.
Câu này Lý Tử Vân gần như là gào lên.
Trong trận chiến ba năm trước, Lý Tử Vân đã mất sạch mặt mũi, đây là nút chết trong lòng hắn, điều hắn vẫn luôn ghi nhớ chính là một ngày nào đó có thể tìm Bạch Nhạc trả thù, ép Bạch Nhạc phải nuốt câu nói này lại. Đây cũng là động lực khiến hắn không ngừng khổ luyện trong suốt ba năm qua.
Tất cả đệ tử trong Thiên Tâm Phong thoáng chốc đều không nhịn được nhìn về phía Bạch Nhạc.
Bọn họ không biết thực lực của Bạch Nhạc trong ba năm qua đã tăng lên bao nhiêu, nhưng sức mạnh của Lý Tử Vân thì ai cũng thấy rõ ràng, gần như ngay cả Khổng Từ không hề xuất hiện trong hai năm cũng chưa chắc là đối thủ của Lý Tử Vân.
Một trận chiến như vậy, khiến cho những đệ tử này tràn đầy mong đợi.
Bạch Nhạc nhìn Lý Tử Vân, khẽ thở dài:
- Lý sư huynh, thời gian ba năm thật sự là đủ để thay đổi rất nhiều thứ. Dừng tay đi, ta vẫn nói câu đó, ngươi không phải là đối thủ của ta, cũng không cần phải lấy ta làm mục tiêu.
- Bạch Nhạc, ngươi đừng ức hiếp người quá đáng!
Lý Tử Vân tức giận hét lên:
- Rút kiếm ra đi, ta phải để ngươi thua tâm phục khẩu phục!