Bạch Nhạc lắc đầu nói:
- Lý sư huynh, nếu ngươi biết hôm nay ta thu nhận đồ đệ thì không nên tới tìm ta.
- Sao thế, ngươi sợ mất mặt trước mặt đồ đệ à?
Ánh mắt Lý Tử Vân đầy châm chọc, hắn lập tức nhìn về phía Lục Hi Nhi sau lưng Bạch Nhạc:
- Chính là tiểu cô nương này sao? Bạch sư đệ, nếu ngươi sợ dạy không tốt, không thành vấn đề. Để ta dạy tiểu cô nương này là được, yên tâm, ta sẽ không cướp danh sư phụ của ngươi đâu.
- Ta không thèm ngươi dạy ta.
Nghe thấy Lý Tử Vân nói như vậy, Lục Hi Nhi lập tức giơ nắm đấm lên, tức giận nói:
- Ngươi không đánh lại sư phụ của ta đâu!
- Tiểu cô nương, vậy cũng chưa chắc.
Lý Tử Vân bật cười, lập tức nói:
- Hay là chúng ta cược một trận, nếu sư phụ của ngươi thua, ngươi phải làm đệ tử của ta, thế nào?
- Hừ, sư phụ sẽ không thua đâu.
Lục Hi Nhi bĩu môi, tức giận nói.
- Bạch sư đệ, ngươi thấy thế nào?
Lý Tử Vân nhìn Bạch Nhạc với vẻ mặt đầy khinh thường, lại hỏi lần nữa.’
Bạch Nhạc khẽ lắc đầu, trên mặt lộ ra vẻ bình tĩnh.
- Ngươi ra tay đi!
- Ngươi có ý gì?
Thấy Bạch Nhạc vẫn luôn vòng hai tay sau lưng chứ không hề có ý rút kiếm ra, sắc mặt Lý Tử Vân càng lúc càng khó coi.
Rốt cuộc sự khiêu chiến của Lý Tử Vân cũng đã hoàn toàn chọc giận Bạch Nhạc, hắn không hề nể mặt hắn, lạnh lùng nói:
- Ngươi vẫn không đủ tư cách để ta rút kiếm.
- Ngươi!!!
Câu nói này lập tức làm Lý Tử Vân tức chết, đây là lời mà con người nói sao? Nói cái gì mà ngươi không đủ tư cách để ta rút kiếm?
- Bạch Nhạc, ngươi cho mình là cường giả Tinh Cung cảnh sao?
Trong mắt Lý Tử Vân hiện lên một tia tức giận, hắn hét lên một tiếng, cũng không phí lời nữa mà giơ tay chém một nhát đầy sát ý về phía Bạch Nhạc.
Trong nháy mắt, một đạo kiếm màu xanh lam đột nhiên bùng lên, hóa thành một tia sóng đáng sợ tấn công về phía Bạch Nhạc.
Chỉ là một kiếm bắt đầu này, lập tức khiến các đệ tử xung quanh chấn động!
- Bích Hải Triều Sinh. Lý sư huynh thật sự tức giận rồi, e là Bạch sư huynh đã quá khinh thường đối thủ.
Nhìn thấy một đường kiếm này, có đệ tử không kiềm được bật cười, cảm khái nói.
Ba năm trước, Lý Tử Vân đã thi triển chiêu Bích Hải Triều Sinh này, rồi bị thanh kiếm xoàng của Bạch Nhạc chặn đứng.
Bây giờ Lý Tử Vân lại ra tay, muốn dùng lại chiêu kiếm này để lấy lại thể diện.
Cũng chỉ có như vậy mới coi là hoàn toàn trả thù, ép Bạch Nhạc phải nuốt lại câu nói đó.
Lý Tử Vân đã sớm tưởng tượng cảnh tượng này vô số lần.
Vừa chém ra một nhát kiếm này, tự tin mãnh liệt dường như cũng trở lại trên người Lý Tử Vân, nói không ngoa, mặc dù là trong số các trưởng lão của môn phái, e rằng người có thể tiếp được nhát kiếm này cũng không quá ba người.
Tuy nhiên, đối mặt với nhát kiếm đáng sợ như vậy, Bạch Nhạc vẫn không hề chớp mắt.
Gần như ngay lúc nhát kiếm rơi xuống trước mặt Bạch Nhạc, hắn nhẹ nhàng giơ hai ngón tay ra, cứ thế trực tiếp chỉ vào mũi kiếm.
- Keeng...
Trong nháy mắt, ngón tay của Bạch Nhạc đột nhiên duỗi ra, nhẹ nhàng xẹt một cái, luồng sáng đáng sợ đó lập tức tiêu tán, thậm chí Lý Tử Vân còn chưa cầm chắc kiếm, trường kiếm đã vuột khỏi tay giống như một đường cầu vồng, vẽ một đường vòng cung tuyệt đẹp trên không trung rồi trực tiếp cắm xuống đất, lưỡi kiếm vẫn không ngừng lay động.
Một đòn phá hủy.
Sát chiêu mà Lý Tử Vân dày công chuẩn bị, lại giống như một món đồ chơi của trẻ con trước mặt Bạch Nhạc, thậm chí còn không có cơ hội vùng vẫy nào đã bị hắn chỉ dùng một chiêu chặn đứng.
Sắc mặt của Lý Tử Vân lập tức, xám như tro tàn, như thể tinh thần cũng sắp rời khỏi cơ thể.
Toàn bộ Thiên Tâm Phong đều im lặng như tờ.
- Không thể nào. Sao ngươi có thể mạnh như vậy được, không thể nào!!!
Lý Tử Vân sững sờ đứng yên tại chỗ, bất giác không ngừng lặp lại câu nói này.
Trên thực tế câu này cũng có thể nói là nói lên tiếng lòng của tất cả mọi người có mặt ở đây.
Quá mạnh, quả thực đã mạnh đến mức hoàn toàn không cùng trình độ, đừng nói những đệ tử này, ngay cả Từ Phong cũng bị một đòn này chấn động đến mức đầu óc trống rỗng, phải biết trong Linh Phủ cảnh Từ Phong đã được coi là người đứng đầu rồi, thực lực của Linh Phủ đỉnh phong, bất cứ lúc nào cũng có thể đánh được Tinh Cung.
Nhưng cho dù là Từ Phong cũng biết rất rõ, coi như trong tình huống ông không phải là sát thủ, muốn đánh bại Lý Tử Vân chắc chắn cũng không phải là chuyện dễ dàng, càng không nói đến giống như Bạch Nhạc, phá kiếm chỉ trong nháy mắt.
Nếu không biết, e là Từ Phong cũng cho rằng đối phương là cường giả Tinh Cung cảnh, thực lực như vậy gần như vượt quá nhận thức của ông.
- Mạnh à?
Bạch Nhạc nhìn Lý Tử Vân với ánh mắt lạnh lùng, hắn khẽ nói:
- Đó là do ngươi quá yếu!
- Ba năm trước ta đã nói, ngươi không hiểu về kiếm, bây giờ vẫn là câu nói này.
Đánh bại Lý Tử Vân, thật sự đối với Bạch Nhạc không có phấn khích gì. Như hắn đã nói, không phải hắn quá mạnh, mà là Lý Tử Vân quá yếu.
Trong ba năm qua ở Thanh Châu, Bạch Nhạc đã gặp phải những đối thủ như thế nào?