Thái Thượng Kiếm Tôn (Dịch Full)

Chương 593 - Chương 593 - Thủy Trạch Quốc Độ

Chương 593 - Thủy Trạch Quốc Độ
Chương 593 - Thủy Trạch Quốc Độ

Trong mắt Tiêu Hành Nhất lóe lên vẻ kinh ngạc, khó tin hỏi:

- Ngươi là người của Đông Hải tiên đảo?

Bích Vân Đào nhíu mày, hờ hững đáp:

- Ta chỉ nói là Đông Hải, chứ không nói là Đông Hải tiên đảo.

Sắc mặt Tiêu Hành Nhất có chút khó coi, hắn hỏi một lần nữa.

- Lục gia có thù oán gì với ngươi?

- Không oán không thù.

Bích Vân Đào khinh thường nói:

- Ta diệt Lục gia là bởi vì bọn chúng không nghe lời.

- ...

Nghe nói như thế, toàn thân Lục Yên Nhiên lập tức tức giận đến phát run:

- Súc sinh, ngươi đáng chết!

- Vị này chắc hẳn là Lục đại tiểu thư, quả nhiên khiến ta thấy mà yêu!

Bích Vân Đào liếc nhìn Lục Yên Nhiên, trong mắt đầy vẻ ngả ngớn:

- Ồ, còn có một vị tiểu mỹ nhân nữa. Nếu Lục gia sớm giao ra tỷ muội các ngươi, nói không chừng thứ bị tiêu diệt đã là Mã gia rồi.

- ...

Bị sỉ nhục thẳng thừng như thế, cả khuôn mặt của Lục Yên Nhiên đỏ bừng lên vì tức giận, hận không thể tự tay giết chết hắn ta.

- Người xấu, không cho phép ức hiếp tỷ tỷ của ta!

Thấy tỷ tỷ bị chọc tức đến bật khóc, khuôn mặt nhỏ nhắn của Lục Hi Nhi lập tức đỏ bừng, cô bé rút kiếm trên tay, chém thẳng về phía Bích Vân Đào.

Cô Vân Xuất Tụ.

Những ngày qua, Lục Hi Nhi đã học được thức thứ hai của Linh Tê kiếm quyết, mặc dù thực lực thấp, nhưng một nhát kiếm này lại cực kỳ tinh diệu.

- Ồ!

Cảm nhận được một kiếm này, mắt Bích Vân Đào lập tức sáng lên, hắn khoát tay, trực tiếp nắm lấy mũi kiếm, ánh mắt nhìn Lục Hi Nhi đầy thiết tha:

- Thật là một tiểu nha đầu lợi hại, ngươi tên là gì? Ta sẽ dẫn ngươi về Đông Hải, dạy ngươi tu hành, thế nào?

- Ta không thèm theo ngươi học, người xấu, ngươi tránh ra!

Lục Hi Nhi thở phì phò mắng, cô bé dùng sức muốn rút thanh kiếm trở về, nhưng không tài nào làm được.

- Chuyện này không phải do ngươi quyết!!!

Trong mắt Bích Vân Đào lộ ra vẻ đùa cợt, đắc ý nói:

- Thiên phú tốt như vậy, ở lại loại tông môn rác rưởi như Linh Tê Kiếm Tông cũng quá lãng phí, đi theo ta đi! Không chỉ là ngươi, còn cả tỷ tỷ ngươi nữa, yên tâm, ta sẽ đối xử tốt với tỷ muội các ngươi, ha ha ha ha!!!

- Cút!

Trong mắt Tiêu Hành Nhất lộ ra sát khí đáng sợ, hắn trở tay, chém một kiếm về hướng Bích Vân Đào.

Khoan nói việc Lục Hi Nhi là đồ đệ của Bạch Nhạc, chỉ bằng chuyện tỷ muội Lục gia là biểu muội của hắn, hắn cũng không thể nào dễ dàng tha thứ cho kẻ đã ngả ngớn nhục nhã các muội ấy như vậy.

- Tự tìm cái chết!

Bích Vân Đào hừ lạnh một tiếng, cổ tay khẽ đảo, hắn không tránh không né mà tung một chưởng đánh thẳng về phía Tiêu Hành Nhất. Trong lúc ra tay, một nguồn linh lực kinh khủng đột ngột bộc phát, hóa thành một bàn tay xanh thẳm trực tiếp đập vào trên mũi kiếm.

Thực lực bản thân Bích Vân Đào đã là Linh Phủ hậu kỳ, cho dù chỉ tùy ý tung ra một chưởng cũng có uy thế kinh người, căn bản không cần nói kỹ xảo gì với ngươi mà trực tiếp dùng thực lực mạnh mẽ để nghiền ép Tiêu Hành Nhất.

Cho dù Ngu Kiếm có tinh diệu cỡ nào, thực lực của bản thân Tiêu Hành Nhất có không kém ra sao, nhưng những thứ được hắn thể hiện ra lúc này vốn chỉ là thực lực Linh Phủ sơ kỳ, lại còn là Linh Phủ lam tạp sắc. Thực lực hai bên vốn không cùng một cấp bậc, cho dù kiếm pháp có tinh diệu thì cũng bằng không.

- Phụt!

Chỉ một chưởng mà Tiêu Hành Nhất đã bị đánh bay ra ngoài, rồi phun ra một ngụm máu tươi. Hắn liên tiếp lùi về sau hơn mười bước, lúc này mới ổn định lại thân thể.

Song song với việc đánh lui Tiêu Hành Nhất, cổ tay Bích Vân Đào hơi xoay, nhanh chóng tóm lấy Lục Hi Nhi.

- Sư phụ, cứu mạng!

Mắt thấy bàn tay của Bích Vân Đào đã đến trước mặt, Lục Hi Nhi lập tức bị dọa đến nhắm mắt lại, uất ức kêu cứu.

Bích Vân Đào còn chưa kịp phản ứng thì đã nghe thấy một âm thanh xé gió. Cảm giác nguy hiểm chí mạng bỗng vọt lên đầu, Bích Vân Đào mạnh mẽ quay người lại theo bản năng, tung ra một chưởng.

- Ầm!

Bích Vân Đào quay đầu lại mới phát hiện một chưởng này của mình đã đập trúng bên trên của một thanh kiếm, quan trọng hơn là, kiếm của đối phương thậm chí còn chưa tuốt khỏi vỏ.

Bạch Nhạc dùng một kiếm ép lui Bích Vân Đào, hắn thậm chí còn chẳng có chút hứng thú quay đầu nhìn đối phương mà liền đáp xuống bên cạnh Lục Hi Nhi, nhẹ nhàng vuốt đầu cô bé, khóe miệng mỉm cười:

- Đánh không lại là hô cứu mạng, Tiểu Hi Nhi, con thật là thông minh!

Lục Hi Nhi thè lưỡi, nhưng không có chút ngượng ngùng nào:

- Tỷ tỷ dạy con đó, hồi nhỏ khi mẹ muốn đánh con, con sẽ gọi cha đến cứu mạng.

Nói được nửa câu, Lục Hi Nhi nghĩ đến cha mẹ đã không còn nữa, hốc mắt đã ửng hồng.

Nhìn thấy tiểu nha đầu sắp khóc, Bạch Nhạc cũng không khỏi có chút đau lòng, hắn vuốt đầu Lục Hi Nhi, khẽ nói:

- Không sợ, Tiểu Hi Nhi còn có sư phụ! Sư phụ giúp con báo thù!

Bị Bạch Nhạc một kiếm bức lui, trong mắt Bích Vân Đào cũng lộ ra vẻ nghiêm túc, hắn trầm giọng hỏi:

- Ngươi là ai?

Hắn không quan tâm đến Tiêu Hành Nhất, thế nhưng sự xuất hiện của Bạch Nhạc quả thực có chút nằm ngoài dự liệu, đáng sợ nhất là rõ ràng đã giao thủ một lần, nhưng hắn thậm chí ngay cả thực lực của đối phương cũng không đoán được.

Bình Luận (0)
Comment