Mặc dù Bạch Nhạc chưa từng thấy thần thông Thủy Trạch Quốc Độ, nhưng hắn lại cảm nhận được, thần thông của một thức này còn lâu mới đơn giản như thế. Một kiếm chém ra lúc nãy, thực tế Bạch Nhạc vẫn âm thầm giữ lại ba phần sức mạnh nhằm chờ đợi ứng biến.
Thế nhưng mãi đến khi Thủy Trạch đã tán loạn mà Bích Vân Đào cũng không thi triển ra biến hóa phía sau, điều này khiến Bạch Nhạc hoàn toàn thở phào.
Đối phương rõ ràng chỉ biết nửa thức thần thông này thôi, hoặc có lẽ là, lấy thực lực của đối phương, bây giờ chỉ có có thể thi triển vỏn vẹn được nửa thức.
Bạch Nhạc có thể cảm nhận được sự kinh khủng của một thức thần thông kia, nếu đối phương thật sự triệt để thi triển nó, sợ rằng nếu không thi triển Thông Thiên Ma Công, hắn thật sự chưa chắc có thể ngăn cản được, nhưng nếu đối phương không thi triển được thì đừng bàn đến chuyện uy hiếp hắn.
Bạch Nhạc vung kiếm trong tay, trong mắt lộ ra sát ý, một chiêu Kiếm Linh Vũ giống y lúc nãy được thi triển.
Vốn dĩ trong lòng Bích Vân Đào còn ôm một tia hy vọng nhỏ nhoi, nhưng khi hắn chứng kiến Bạch Nhạc lại lần nữa thi triển một kiếm này, trong lòng lập tức dâng lên nỗi tuyệt vọng sâu đậm.
- Không! Không thể nào, sao ngươi có thể liên tục thi triển thần thông được?!
Theo lý mà nói, chỉ sau khi bản thân bước vào Tinh Cung cảnh thì mới có thể thật sự khống chế thần thông, lấy thực lực Linh Phủ cảnh mà cưỡng chế thi triển thần thông thì sẽ cực kỳ gian nan, chỉ có thiên kiêu chân chính mới có thể làm được.
Nhưng dù là như thế, bằng thực lực của Linh Phủ cảnh cũng vốn không thể nào chống đỡ được sự mất sức khi liên tục thi triển thần thông, đây gần như là nhận thức chung của tất cả thiên tài Linh Phủ cảnh.
Thành tựu của bản thân Bích Vân Đào cũng là tử phủ, nhưng dù là như thế, lấy linh lực của hắn cũng vốn không thể thật sự khống chế Thủy Trạch Quốc Độ, chỉ có thể thi triển được nửa thức thôi.
Nhưng sao tên tiểu tử Linh Tê Kiếm Tông này có thể liên tục thi triển thần thông được?
Đây quả thực đã hoàn toàn khiến nhận thức của hắn sụp đổ.
Chỉ là, Bích Vân Đào không biết, thành tựu bản thân của Bạch Nhạc chính là tử phủ hoàn mỹ nhất, hơn nữa hắn còn nắm cảnh giới nhập vi trong tay, sự khống chế sức mạnh trong cơ thể gần như là hoàn mỹ, cho nên chuyện liên tục thi triển Kiếm Linh Vũ đương nhiên cũng không phải là chuyện khó hiểu.
Chỉ đảo mắt, lại là một trận mưa kiếm tươi đẹp rơi xuống.
Chỉ là lần này không còn Thủy Trạch ngăn cản, mà Bạch Nhạc cũng không chỉ công kích Bích Vân Đào, hắn còn cuốn cả những ma tu kia vào.
- Rắc rắc...
Bích Vân Đào gắng gượng lấy đinh ba trong tay cứng rắn chống đỡ một lần nữa, nhưng giờ hắn đã là nỏ mạnh hết đà, sao còn chống được một kích dồn sức này của Bạch Nhạc nữa?!
Đinh ba trong tay miễn cưỡng ngăn cản mũi kiếm, nhưng lại bị một kiếm này dội mạnh lại, xương sườn trước ngực Bích Vân Đào nháy mắt dội nát hết mấy cái, tiếng xương gãy vang lên từng hồi.
Bích Vân Đào còn như vậy, người khác càng khỏi cần nói.
Bản thân đám ma tu cưỡng chế đột phá kia đã không bằng cường giả Linh Phủ cảnh bình thường, sao có thể chống đỡ được mưa kiếm đầy trời này được, chỉ mấy hơi thở, đám ma tu theo Bích Vân Đào đã chết sạch dưới cơn mưa kiếm.
Đừng nói là Bích Vân Đào, cho dù là Tiêu Hành Nhất, giờ khắc này cũng đã nhìn tới mức sững người.
Mặc dù hắn vẫn luôn biết Bạch Nhạc rất mạnh, nhưng cũng không ngờ Bạch Nhạc lại mạnh đến mức độ này, đây đâu phải là sức mạnh mà Linh Phủ cảnh có thể đạt được?!
- Phụt!!!
Bản thân Bích Vân Đào dưới một kiếm này đã bị thương nặng, bây giờ lại nhìn thấy ma tu của mình chết thảm, tức thời tức giận dồn lên não, khí huyết chảy ngược, lập tức phun ra một ngụm máu tươi.
Mũi kiếm của Bạch Nhạc chỉ về phía xa, khuôn mặt vẫn lộ ra vài phần thản nhiên như cũ:
- Nói đi, rốt cuộc thân phận của ngươi là gì, đến thành Duyễn Châu để làm gì?
- Không thể nào, ngươi không phải là người của Linh Tê Kiếm Tông. Ngươi không thể nào là người của Linh Tê Kiếm Tông!!!
Bích Vân Đào nhìn Bạch Nhạc đăm đăm, trong mắt hắn đầy vẻ tuyệt vọng, không ngừng quát lên:
- Nói cho ta biết! Để ta chết cho rõ ràng, ngươi rốt cuộc là ai?!
Trong mắt Bạch Nhạc lướt qua một sự thương hại, hắn hờ hững nói.
- Đệ tử chân truyền của Linh Tê Kiếm Tông, Bạch Nhạc.
- Bạch Nhạc… Là ngươi! Ngươi chính là kẻ từng có được sự chỉ điểm của thánh nữ Đạo Lăng, Bạch Nhạc sao?!
Ngày xưa chuyện thánh nữ Đạo Lăng giá lâm Linh Tê Kiếm Tông cũng không phải là bí mật gì ở Duyễn Châu, Bạch Nhạc vừa nói ra tên, Bích Vân Đào đã lập tức hiểu ra, trong mắt hắn cuối cùng hiện lên sự sáng tỏ.
Đúng rồi, trong Linh Tê Kiếm Tông không có truyền thừa thần thông, nhưng thánh nữ Đạo Lăng thì có.
Ngẫm lại, tất nhiên là thánh nữ Đạo Lăng trước đây đã để lại truyền thừa thần thông cho Bạch Nhạc, chỉ là những năm gần đây, hình như Bạch Nhạc đã rời khỏi Linh Tê Kiếm Tông, nhạt đi khỏi tầm mắt tất cả mọi người.
Lúc này Bích Vân Đào mới thật sự hiểu, câu nói ‘ta trở về’ trước đó của Bạch Nhạc là có ý gì.
Hóa ra, Bạch Nhạc mới là lá bài thật sự mà Linh Tê Kiếm Tông cất giấu.