Cũng là nguyên nhân gốc gác khiến Linh Tê Kiếm Tông có lòng tin tham gia sát hạch tông môn!
Chỉ tiếc là, Bích Vân Đào hắn biết quá muộn.
Một giây sau, trong mắt Bích Vân Đào lóe lên sự tuyệt vọng, hắn dứt khoát tự bạo linh phủ, trong nháy mắt, tâm mạch cắt đứt, lập tức tại chỗ đứt hơi.
- Bạch sư huynh.
Thấy Bích Vân Đào đã đứt hơi, lúc này Tiêu Hành Nhất rốt cuộc cũng sực tỉnh táo lại, hắn đè nén sự rung động và nỗi sợ hãi trong lòng, bước tới bên người Bạch Nhạc, thấp giọng hỏi:
- Bây giờ chúng ta làm sao đây?
Bạch Nhạc ngẩng đầu lên, ánh mắt chậm rãi nhìn về phía gia chủ Cao gia đã bị dọa đến tê liệt trước nhà chính:
- Dẫn người qua cho ta.
Nghe thấy lời của Bạch Nhạc, Tiêu Hành Nhất hơi ngẩn người, sau đó mới hiểu ra, hắn cười khổ:
- Giờ nào rồi mà huynh còn nhớ chuyện này?
Mặc dù lần này đến đây dùng danh nghĩa báo thù chuyện Cao gia giết người, nhưng thực tế ai cũng rõ điều đó chỉ là một cái cớ, mục đích thật sự là điều tra ra được kẻ chủ mưu của Cao gia.
Bây giờ ngay cả Bích Vân Đào cũng đã bị Bạch Nhạc giết, ai mà còn lo đến gia chủ Cao gia nữa.
Chỉ là, Bạch Nhạc đã lên tiếng, Tiêu Hành Nhất đương nhiên không dám trái lời, lúc này hắn xoay người bắt vị gia chủ Cao gia kia tới.
- Tha mạng, thượng tiên tha mạng! Mấy chuyện này không liên quan gì tới ta, tất cả đều là Bích Vân Đào bảo ta làm, là thật cả, chuyện này chẳng liên quan gì tới ta, xin ngài tha cho ta.
Gia chủ Cao gia bị Tiêu Hành Nhất kéo qua, mặt đầy lão đầy vẻ sợ hãi, quỳ sụp xuống đất cuống quít dập đầu, khóc đến mức nước mũi nước mắt chảy ròng.
Tiếc rằng Bạch Nhạc cũng không hề có ý định muốn trả lời lão, mà là vẫy tay gọi Lục Hi Nhi đến:
- Hi Nhi, ta nói rồi, mối thù của Lục gia con, ta sẽ báo giúp. Đám cầm đầu kia, ta đã giết giúp con rồi, còn thừa lại một tên, ta giao cho con. Muốn báo thì thì tự mình giết ông ta đi!
Nghe thấy lời Bạch Nhạc nói, khuôn mặt nhỏ nhắn của Lục Hi Nhi lập tức trắng bệch, tay cầm kiếm cũng run rẩy khó khống chế.
Hận không?
Đương nhiên là hận, cả nhà Lục gia đều bị diệt trong tay Cao gia, ngoại trừ tỷ tỷ ra, tất cả người thân đều đã chết, chỉ cần nghĩ như vậy thôi là Lục Hi Nhi đã muốn báo thù.
Nhưng dù sao cô bé chỉ là một tiểu cô nương mười hai tuổi, mặc dù bước lên con đường tu hành nhưng cũng chưa bao giờ giết người, khi thật sự đến thời khắc này, cô bé vốn không có gan ra tay.
- Sư phụ, con sợ!
Khuôn mặt nhỏ nhắn của Lục Hi Nhi trắng bệch, cô bé cúi đầu, tủi thân nói.
- Bạch công tử, để ta làm đi, Hi Nhi còn nhỏ.
Lục Yên Nhiên cắn mạnh môi, đột nhiên ra mặt, tay cũng muốn cướp lấy kiếm trong tay Lục Hi Nhi.
Nhưng mà cũng ngay lúc đó, Lục Yên Nhiên lại bị Bạch Nhạc lạnh lùng liếc một cái.
Chỉ vỏn vẹn một cái liếc mắt mà đã như nước đá tháng chạp, như muốn đóng băng cả người nàng, sự lạnh lẽo thấu xương kia khiến lòng nàng sinh ra một nỗi sợ hãi, cả người cũng cứng đờ.
- Lục cô nương, nếu cô muốn giết lão để báo thù, đương nhiên không thành vấn đề. Ta có thể để Hi Nhi và cô cùng ra tay. Nhưng bây giờ, ta đang dạy đệ tử của ta, cô hiểu không?
Giọng điệu Bạch Nhạc rất nhẹ nhàng, như là chỉ tùy ý nói mấy câu.
Nhưng chỉ mấy câu nói đó thôi lại khiến Lục Yên Nhiên nảy sinh ý sợ hãi từ tận đáy lòng.
Vào giờ khắc này, nàng mới thật sự nhận ra Bạch Nhạc không phải là vị thư sinh hiền hòa kia, hắn là cao thủ một kiếm chém giết Bích Vân Đào và nhiều kẻ như vậy, ở trước mặt Bạch Nhạc, nàng vốn không có tư cách nói ‘không’.
Lục Hi Nhi nghe thấy lời Bạch Nhạc nói thì lập tức căng thẳng, cô bé níu cánh tay Bạch Nhạc, nói:
- Sư phụ, người đừng mắng tỷ tỷ, Hi Nhi sẽ giết lão ngay!!!
Bạch Nhạc nhìn Lục Hi Nhi, hắn khẽ lắc đầu, bình tĩnh bảo:
- Hi Nhi, lần này trước khi ra ngoài, ta đã từng hỏi con, ‘có dám giết người hay không’, lúc đó con trả lời ta thế nào?
Lục Hi Nhi cúi đầu, nhỏ giọng đáp:
- Sư phụ, Hi Nhi sai rồi. Người đừng tức giận có được không?!
- Lục Hi Nhi, con nhất định phải hiểu rõ một việc! Bắt đầu từ khi con quyết định bước lên con đường tu hành, con đã không còn là tiểu cô nương của quá khứ nữa.
Bạch Nhạc nhìn Lục Hi Nhi, nghiêm túc nói:
- Tiểu cô nương của Lục gia kia có thể sợ, nhưng đệ tử của Bạch Nhạc ta thì không thể.
- Nếu ngay cả chút can đảm này mà con cũng không có, thì từ giờ trở đi, tốt nhất con nên cắt đứt ý niệm tu hành trong đầu. Từ nay về sau, ta đảm bảo con một đời bình an, an an phận phận làm một người bình thường.
- Con đường tu hành xưa nay không phải là một con đường bằng phẳng, mà là một lối nhỏ gập ghềnh khó đi. Bước lên con đường này rồi, con nhất định phải chuẩn bị tâm lý sẵn sàng đối mặt với bất kỳ nguy hiểm và khó khăn nào. Sư phụ có thể bảo vệ con một lúc, nhưng không thể nào bảo vệ con một đời.
- Đường đi, cuối cùng thì cũng phải do chính con đi.