Nói đến đây, giọng điệu của Bạch Nhạc cũng dịu đi mấy phần:
- Bước vào con đường này rồi, con nhất định phải giết người. Bởi vì con có thể không giết người, nhưng người khác cũng sẽ không thương hại con, ta muốn con hiểu một đạo lý, muốn bảo vệ mình, bảo vệ người bên cạnh, thì lòng dạ con nhất định phải cứng rắn lên!
- Bốn chữ ân oán rõ ràng này, ta muốn con vĩnh viễn nhớ kỹ trong lòng!
- Vâng!
Có mấy lời, Lục Hi Nhi bây giờ còn chưa hiểu rõ, nhưng khi nhìn dáng vẻ nghiêm túc của Bạch Nhạc, cô bé lại ép mình phải ghi khắc mỗi một chữ trong những lời lẽ đấy vào lòng.
Đáp câu này xong, Lục Hi Nhi lập tức lấy can đảm, mặc dù sắc mặt vẫn tái nhợt như cũ, nhưng bàn tay cầm kiếm lại càng ngày càng vững vàng.
- Tha cho ta đi, xin ngài, Lục tiểu thư, xin ngài tha cho ta đi, chuyện này thật sự không liên quan gì tới ta, ta bị ép mà!!!
Gia chủ Cao gia quỳ phịch xuống đất dập đầu, đầu lão dập đến nát đi, cơ thể không ngừng run rẩy.
- Cầu xin ngài, tha cho ta, tha... ta...!!!
Lời xin tha còn chưa nói xong đã nghe phụt một tiếng, Lục Hi Nhi đã mạnh mẽ đâm kiếm vào lồng ngực gia chủ Cao gia.
Chỉ là dù sao Lục Hi Nhi cũng chưa từng giết người, kiếm này đâm xuống, mặc dù đã làm đối phương bị thương nhưng lại chưa đâm vào tim, nên chẳng những không thể lập tức giết chết đối phương, mà ngược lại còn khiến vị gia chủ Cao gia này rú thảm lên lần nữa.
Bạch Nhạc bèn nắm chặt tay của Hi Nhi, một lần nữa nhắm mũi kiếm vào lồng ngực gia chủ Cao gia, hờ hững mở miệng:
- Nhìn cho chuẩn, trái tim ở đây này! Nghĩ lại món nợ máu của cha mẹ con, đừng do dự, mạnh mẽ đâm xuống đi!
Thấy cảnh tượng này, đừng nói là Lục Yên Nhiên, cho dù là Tiêu Hành Nhất, trong đôi mắt cũng không khỏi hiện lên chút không đành lòng.
Nói cho cùng Lục Hi Nhi chẳng qua cũng chỉ là một tiểu cô nương mà thôi, đối với cô bé, chuyện này dường như quá mức tàn nhẫn.
Chỉ là, đừng nói đầu tiên là Bạch Nhạc đang báo thù giúp Lục gia, chỉ bằng chuyện Bạch Nhạc là sư phụ của Lục Hi Nhi là hắn đã không thể chen lời rồi! Có một số việc, Lục Yên Nhiên không rõ, nhưng hắn lại rất rõ ràng.
Lục Hi Nhi là đệ tử từng dập đầu, dâng trà với Bạch Nhạc. Đừng nói là hắn, cho dù là tông chủ Linh Tê Kiếm Tông ở đây cũng không thể ngăn cản Bạch Nhạc dạy dỗ đệ tử của mình, đây là luật sắt của giới tu hành.
Phụt...
Lại là một kiếm mạnh mẽ đâm xuống, lần này Lục Hi Nhi mới chính thức giết chết gia chủ Cao gia.
Chỉ là, trong nháy mắt khi giết chết đối phương, cuối cùng thì Lục Hi Nhi cũng không kiềm nổi mà nhào vào lòng Bạch Nhạc, khóc to lên.
Bạch Nhạc nhẹ nhàng ôm lấy Lục Hi Nhi, vỗ nhẹ tấm lưng cô bé, mặc cho tiểu nha đầu cọ nước mắt nước mũi lên trên người mình, nhưng không nói gì cả.
Tàn khốc à?
Có lẽ có một chút, nhưng mà, mình thật sự chẳng có bao nhiêu thời gian nữa.
Lần này sau khi sát hạch tông môn, mình nhất định phải trở về Thanh Châu, mà Lục Hi Nhi nhất định phải ở lại Linh Tê Kiếm Tông, thời gian mà mình thật sự có thể dạy cô bé đã không còn nhiều nữa.
Giới tu hành vô cùng tàn khốc, đối với một cô bé lại càng như thế.
So với chuyện sau này bị chịu thiệt thòi mới hiểu ra, chẳng bằng bây giờ thừa dịp mình còn ở đây dạy hết thảy cho cô bé.
Giống như ban đầu ở sau núi Linh Tê Kiếm Tông, mình chính tay giết tên mập đáng chết kia, đây là con đường duy nhất bước lên con đường tu hành.
Để tay lên ngực tự hỏi, nếu không trải qua sự chuyển biến tâm lý khi giết người lần đó, có lẽ sau này khi gặp Âm Dương Quỷ Đồng, mình cũng đã chết rồi, chứ vốn không thể nào sống tới bây giờ.
Nhìn từ trước mắt, mình đúng thật là có chút khắc nghiệt, tàn khốc, nhưng mà... Đối với Lục Hi Nhi, cảnh tượng ngày hôm nay rất có thể sẽ cứu mạng cô bé sau này.
Đạo lý này, sau này cô bé sẽ tự hiểu.
Đương nhiên, thật ra bản thân Bạch Nhạc cũng có nhận ra cách làm việc của hắn đã có chút ngả về phong cách làm việc của ma đạo rồi.
Mặc dù bây giờ vẫn sống bằng thân phận đệ tử chính đạo, nhưng trên thực tế, trong cốt cách Bạch Nhạc quả thực đã khác hẳn với những đệ tử chính đạo.
Hắn để Lục Hi Nhi khóc một hồi, sau khi đợi cô bé bình tĩnh lại, lúc này Bạch Nhạc mới buông cô bé ra, chậm rãi bước đến thi thể của Bích Vân Đào.
Bạch Nhạc thoáng suy nghĩ một lát, cuối cùng hắn vẫn lấy chiếc nhẫn trữ vật trên ngón tay Bích Vân Đào xuống.
- Bạch sư huynh!!!
Chứng kiến hành động của Bạch Nhạc, trong lòng Tiêu Hành Nhất bỗng giật thót, hắn không khỏi lên tiếng nhắc nhở:
- Đó là người của Đông Hải tiên đảo, lấy đồ của hắn sợ là sẽ rước lấy phiền phức.
Bạch Nhạc không thèm quay đầu, chỉ hờ hững hỏi lại:
- Ở đâu có người của Đông Hải tiên đảo?
Tiêu Hành Nhất vẫn có hơi không theo kịp suy nghĩ của Bạch Nhạc, bèn nói:
- Bạch sư huynh, huynh nói hắn là giả mạo à? Không, không thể nào, đó là Thủy Trạch Quốc Độ, trong thiên hạ này, chỉ có người của Đông Hải tiên đảo mới có thể làm được thôi.