Thu nhẫn trữ vật của Bích Vân Đào vào ngực xong, lúc này Bạch Nhạc mới ngẩng đầu lên nhìn Tiêu Hành Nhất, bình tĩnh nói:
- Ta chưa từng thấy Thủy Trạch Quốc Độ gì cả, người chúng ta giết chết là ma tu không rõ lai lịch. Trừ ma vệ đạo chính là nghĩa vụ của đệ tử chính đạo ta, chúng ta, không thể rũ bỏ trách nhiệm!!!
- …
Nghe thế, lúc này Tiêu Hành Nhất mới đột nhiên ngộ ra, trong mắt lộ vẻ hiểu rõ.
Vừa nãy hắn hỏi Bạch Nhạc bây giờ nên làm sao đây, hoặc có thể nói là, tiếp theo thì chuyện này nên xử lý như thế nào.
Bạch Nhạc không trả lời hắn, nhưng hành động hôm nay, không thể nghi ngờ là câu trả lời tốt nhất.
Âm thầm khống chế Cao gia lạm sát người vô tội, ý đồ làm loạn với Linh Tê Kiếm Tông, nhất định phải là ma tu, cũng chỉ có thể là ma tu.
Cho tới bây giờ vẫn chưa có người của Đông Hải tiên đảo xuất hiện, đệ tử của Linh Tê Kiếm Tông càng không thể nào xảy ra xung đột với người của Đông Hải tiên đảo.
Đây chính là đáp án duy nhất.
Dù sau này chuyện này bị ai hỏi tới, đây cũng nhất định phải là đáp án duy nhất.
So với sự thật, sống sót mới là chuyện quan trọng hơn.
Hơn nữa căn bản sẽ không có ai yêu cần sự thật.
Chí ít… Không ai cần sự thật trước khi Linh Tê Kiếm Tông có tư cách chống lại sự phản kích của Đông Hải tiên đảo.
- Kẻ nào?
Gây ra động tĩnh lớn như vậy đương nhiên không gạt được mọi người, chỉ nháy mắt, vệ binh của phủ Duyễn Châu đã chạy tới.
- Đệ tử của Linh Tê Kiếm Tông, Tiêu Hành Nhất.
Tiêu Hành Nhất bước ra, hắn hơi chắp tay, trầm giọng đáp.
Nghe thấy Tiêu Hành Nhất tự giới thiệu, vị vệ binh này lập tức cẩn thận hơn:
- Đã là đệ tử của Linh Tê Kiếm Tông, tại sao lại lạm sát kẻ vô tội?
- Cao gia cấu kết ma tu, giết hại cả nhà Lục thị, hôm nay Tiêu mỗ đến đây vì báo thù, kẻ giết chết đều là yêu nhân ma đạo, vẫn chưa tổn thương đến người vô tội.
Những lời này Tiêu Hành Nhất nói rất chí khí hùng hồn, mặc dù theo lý mà nói, cho dù hắn có diệt cả nhà Cao gia cũng không ai có thể nói gì, nhưng hắn vẫn chỉ giết kẻ ác, vẫn chưa giết chết bất cứ hạ nhân nào của Cao gia, kết quả thế này đương nhiên có thể nói là không tổn thương đến người vô tội rồi.
Vệ binh cầm đầu lại lần nữa lên tiếng:
- Đã như vậy, xin Tiêu công tử đi theo chúng ta một chuyến, giải thích rõ ràng chuyện này!
- Không cần!
Lần này, không đợi Tiêu Hành Nhất nói chuyện, Bạch Nhạc đã thản nhiên trả lời:
- Chúng ta ở ngay Lục gia, có chuyện gì thì cứ đến Lục gia tìm chúng ta là được.
Bạch Nhạc vừa nói vừa xoay người bỏ đi.
Lời của đối phương nghe như khách sáo, nhưng Bạch Nhạc lại có thể nghe được đối phương thực tế chẳng đặt Linh Tê Kiếm Tông vào trong lòng.
Đám vệ binh này phần lớn chỉ là người thường, người cầm đầu cũng chỉ là Dẫn Linh cảnh mà thôi, nhưng dù là như thế, đối phương cũng dám không quan tâm tới Linh Tê Kiếm Tông, nói rõ chuyện mấy năm nay Linh Tê Kiếm Tông suy yếu lâu ngày đã không phải là chuyện gì mới lạ.
Quá khứ thế nào, Bạch Nhạc mặc kệ, nhưng lúc này, hắn trở về vốn là vì lập uy.
Lần này báo thù vì Lục gia, cũng vừa lúc mượn cơ hội này để cho thấy một phần cứng rắn của Linh Tê Kiếm Tông, chuẩn bị cho sát hạch tông môn sắp đến.
Bạch Nhạc đã lên tiếng rồi, Tiêu Hành Nhất đương nhiên sẽ không để ý tới đối phương nữa, bèn đi theo Bạch Nhạc.
Một khi đám người Bạch Nhạc thể hiện thái độ cứng rắn, đám vệ binh cũng không dám ngăn cản.
...
Phủ thành chủ.
- Linh Tê Kiếm Tông?
Chu Đông Dương hơi nhíu mày, bất ngờ hỏi:
- Ta nhớ có lời đồn nói sau lưng Cao gia có yêu nhân ma đạo làm chỗ dựa, đúng không? Tên Tiêu Hành Nhất này ta từng nghe, thực lực đúng là hơi khá, nhưng nếu nói có thể giết chết toàn bộ đám người ma đạo đứng sau Cao gia... E là chuyện không thể mà?
- Lần này người cùng trở về với Tiêu Hành Nhất còn có một thanh niên tuổi không lớn lắm, mặc dù ngoài mặt là Tiêu Hành Nhất trở về báo thù giúp tỷ muội Lục gia, nhưng thực tế dường như lại xem thanh niên đó làm chủ.
- Cũng là đệ tử của Linh Tê Kiếm Tông à? Là Lý Tử Vân hay Khổng Từ?
Chu Đông Dương lại hỏi một lần nữa.
- Còn chưa rõ lắm.
Thống lĩnh vệ binh lắc đầu, trầm giọng đáp:
- Người của chúng ta đã cẩn thận điều tra, những người khác đúng là ma tu, nhưng có một người...
Chu Đông Dương nhướn mày, trầm giọng trách mắng:
- Có lời gì cứ nói, ấp a ấp úng ra cái thể thống gì!
- Vâng!
Thống lĩnh vệ binh đáp lại, lúc này mới tiếp tục nói:
- Trong những người thiệt mạng có một kẻ trông hơi giống đệ tử bị ruồng bỏ của Đông Hải tiên đảo, Bích Vân Đào.
- Ngươi nói cái gì?
Trong mắt Chu Đông Dương bỗng chốc hiện lên vẻ kinh hoàng.
- Bây giờ vẫn không thể xác nhận, trên người đối phương không có thứ gì có thể chứng minh thân phận, nhưng đinh ba nắm trong tay rõ ràng là binh khí độc môn mà chỉ đệ tử Đông Hải tiên đảo mới có thể sử dụng.
- Chuyện này không thể nào!
Chu Đông Dương lắc đầu khó tin, nói:
- Giả sử nếu thật sự là Bích Vân Đào, người chết nên là người của Linh Tê Kiếm Tông mới đúng. Hơn nữa, sao Bích Vân Đào lại xuất hiện ở thành Duyễn Châu?