Thống lĩnh vệ binh do dự một chút, lại hỏi:
- Đại nhân, chuyện này… có cần báo cho Bắc Đẩu Tinh Cung hay không?
Nghe thấy thế, Chu Đông Dương không khỏi lưỡng lự một chút, rồi lập tức lắc đầu:
- Tạm thời không cần. Đông Hải tiên đảo nổi danh bao che khuyết điểm, dù Bích Vân Đào đã bị trục xuất khỏi tông môn, nhưng e là họ sẽ không dễ dàng bỏ qua đâu. Sát hạch tông môn lần này sắp tới rồi, trong thời điểm này, chúng ta không cần thiết phải đắc tội với Đông Hải tiên đảo. Căn dặn xuống đi, chuyện này không cần tiếp tục điều tra nữa!
- Vâng.
Chu Đông Dương như nghĩ đến điều gì, lại trầm giọng hỏi một lần nữa:
- Người của Linh Tê Kiếm Tông giờ ở đâu?
- Nói là sẽ ở Lục gia. Bây giờ tỷ muội Lục gia trở về, Lục gia tất nhiên phải cướp về lại rồi.
- Lục gia à...?! Hơi thú vị rồi đây, căn dặn, mời người của Linh Tê Kiếm Tông tới gặp ta!
- Vâng!
...
- Kẻ thực sự khống chế Duyễn Châu là Bắc Đẩu Tinh Cung và Đông Hải tiên đảo, về phần vị phủ chủ Duyễn Châu này thì rất là ‘một lời khó nói hết’.
Thu được thiệp mời của phủ chủ Duyễn Châu, Tiêu Hành Nhất lúc này mới giải thích với Bạch Nhạc:
- Một phần là vị phủ chủ đại nhân này đều có đôi chút tình cảm qua lại với hầu hết các tông môn Duyễn Châu, một phần khác là, nếu như tiếp tục điều tra sâu thêm, trên thực tế ông ta lại chẳng có quan hệ trực tiếp với bất cứ tông môn nào.
- Chu Đông Dương làm phủ chủ Duyễn Châu này đã hơn hai mươi năm rồi, nhưng chuyện rốt cuộc ông ta xuất thân từ đâu lại không một ai biết. Bản thân ông ta là cao thủ Tinh Cung cảnh, cũng không có ai dám khinh thường ông ta.
- Chờ một chút, đệ vừa mới nói, vị phủ chủ Duyễn Châu này tên là gì ấy nhỉ?
Bạch Nhạc ngẩn người, không khỏi mở miệng ngắt lời.
- Chu Đông Dương ấy, sao vậy?
Tiêu Hành Nhất hỏi vẻ không hiểu.
- Chu Đông Dương?
Mí mắt Bạch Nhạc hơi giật giật, hắn không kìm được mà nhớ tới Chu Mộng Dương.
Ban đầu khi mình mới đến Thanh Châu, là Chu Mộng Dương đã trợ giúp cho mình rất nhiều.
Chỉ là, Chu Mộng Dương, Chu Đông Dương, chỉ kém vỏn vẹn một chữ, nhưng rốt cuộc là trùng hợp hay là thật sự có mối liên hệ gì?
- Có vấn đề gì không?
- Không có.
Bạch Nhạc lắc đầu, nhẹ giọng đáp:
- Đệ nói tiếp đi.
Tiêu Hành Nhất cũng không suy nghĩ nhiều, tiếp tục giải thích:
- Vị phủ chủ đại nhân này thật ra vốn có quan hệ không tệ với bản tông. Trước đây, sau khi huynh rời khỏi còn từng phái người đến, chỉ là trong khoảng thời gian gần đây, hình như ông ta lại đột nhiên lạnh nhạt với bản tông.
Điều này là điều mà Tiêu Hành Nhất không hiểu, nhưng trong lòng Bạch Nhạc lại rất rõ ràng, rõ là thái độ của Chu Đông Dương có liên quan tới sát hạch tông môn sắp đến.
Hơn nữa, loại thái độ đột nhiên chuyển biến khó tả thế này e rằng khả năng cao là Chu Đông Dương có được tin tức gì đó.
Đối với Linh Tê Kiếm Tông, cục diện của sát hạch tông môn lần này sợ là sẽ gian nan hơn trong dự đoán rất nhiều.
Mặc dù Bích Vân Đào đã chết rồi, nhưng Bạch Nhạc hiểu rõ, chuyện này vẫn còn chưa kết thúc đâu.
Lúc này, đi gặp vị phủ chủ Duyễn Châu này một lần, có lẽ cũng có thể có được một chút manh mối ngoài ý muốn.
Vừa nghĩ đến đây, trong lòng Bạch Nhạc đã lập tức có quyết định:
- Lát nữa ta với đệ cùng đến phủ thành chủ một chuyến.
- Được!
Nghe thấy lời của Bạch Nhạc, Tiêu Hành Nhất lập tức vui mừng, nếu thật sự để một mình hắn đối mặt với vị phủ chủ đại nhân kia, hắn vẫn có hơi không yên lòng, đối với hắn, ảnh hưởng về chuyện của Đông Hải tiên đảo thực sự quá lớn, đến bây giờ khi hắn nhớ tới, sau lưng vẫn còn đổ mồ hôi lạnh.
- Linh Tê Kiếm Tông Tiêu Hành Nhất, bái kiến Phủ chủ đại nhân!
- Linh Tê Kiếm Tông Bạch Nhạc, diện kiến Phủ chủ đại nhân!
Bước vào phủ thành chủ, Bạch Nhạc và Tiêu Hành Nhất cùng nhau cúi người hành lễ, hai người hai câu nói, nhưng chỉ khác nhau mỗi một chữ, nếu như không để ý đến thì căn bản không biết nó khác nhau ở đâu cả. Nhưng Chu Đông Dương luôn chú ý quan sát Bạch Nhạc, đương nhiên là biết rất rõ.
Ánh mắt ông ta chăm chú nhìn vào hai người họ, khác biệt đương nhiên càng dễ dàng nhìn ra được.
Tuy Tiêu Hành Nhất đã cố gắng giữ bình tĩnh, nhưng cả người cứ toát lên sự kiêng dè thẩn trọng, đây mới là phản ứng của một đệ tử Linh Tê Kiếm Tông nên có khi gặp ông ta.
Nhưng còn chàng trai trẻ đi cùng với hắn, tuy cũng cúi đầu hành lễ với Chu Đông Dương, nhưng thần sắc lại cực kỳ ung dung chứ đừng nói là sợ sệt, đến một chút bất an cũng không có. Đây mới là chuyện lạ nhất.
Thông thường mà nói, những đề tử xuất thân Tông môn nhỏ thường sẽ có cảm giác tự ti, đối diện với người có địa vị cao hơn sẽ rất dễ lúng túng.
Trên thực tế, ngày xưa cứ cho là lúc trưởng lão của Linh Tê Kiếm Tông gặp ông ta thì cũng sẽ có chút cẩn trọng, nhưng những điều này hoàn toàn không có trên người của chàng trai trẻ trước mặt này.
Khoan đã, Bạch Nhạc, cái tên này, hình như đã từng nghe qua ở đâu rồi thì phải?