Thái Thượng Kiếm Tôn (Dịch Full)

Chương 601 - Chương 601 - Bạch Phủ Chủ

Chương 601 - Bạch phủ chủ
Chương 601 - Bạch phủ chủ

Chu Đông Dương rất thoải mái ngồi xuống một bên, ông ta khẽ cười, thuận miệng hỏi thăm:

- Bản quan và tông chủ của các ngươi dù sao cũng gọi là có giao tình cũ. Sao, họ vẫn khỏe chứ hả?

Tiêu Hành Nhất vội vàng trả lời:

- Bẩm đại nhân, Tông chủ vẫn khỏe.

- Ngươi chính là Tiêu Hành Nhất đúng không, bản quan từng nghe tên của nhà ngươi. Chiêu Khoái Kiếm đó thật sự không tệ!!!

Chu Đông Dương chỉ vào chiếc ghế bên cạnh, nhẹ nhàng nói:

- Ngồi, ngồi hết đi, gấp gáp gì, chúng ta từ từ nói chuyện!!!

Thân là phủ chủ của Duyễn Châu, thái độ này của Chu Đông Dương đã là niềm nở lắm rồi.

- Không dám không dám, Phủ chủ quá khen!

Tiêu Hành Nhất lắc đầu, vừa cảm ơn vừa ngồi xuống một bên:

- Lần này đại nhân truyền chúng thần đến không biết là có chuyện g?

- Là chuyện của Cao gia, ta biết cả rồi, nghe nói các ngươi đã giết không ít Ma đạo yêu nhân, giỏi lắm!

Chu Đông Dương vừa cười vừa nói.

Tiêu Hành Nhất muốn giải thích, chỉ là chưa nói dứt lời thì đã bị cắt ngang.

- Đại nhân, Cao gia sát hại cả nhà biểu muội của ta, ta nghe được tin mới nhanh chóng trở về báo thù cho Lục Phủ...

- Chuyện này bản quan đã biết rồi. Chuyện của Lục gia vốn là sơ suất của bản quan, đã không phát hiện sau lưng Cao gia còn có Ma đạo yêu nhân thao túng.

Chu Đông Dương khoanh tay lại, nói tiếp:

- Dù cho là Lục gia hay Cao gia, ân oán của hai nhà bọn họ là chuyện riêng của họ, chỉ cần không có ma đạo nhúng tay, bản quan sẽ không xen vào. Điều này, bản quan mong các ngươi có thể hiểu.

- Vâng!

- Bên phía Cao phủ rốt cuộc cũng lộ ra không ít động tĩnh, nghe nói là cường giả Tinh Cung cảnh giao đấu!

Chu Đông Dương nhìn Tiêu Hành Nhất với ánh mắt chứa nhiều hàm ý, từ tốn hỏi:

- Lần này bản quan mời các ngươi qua đây chính là muốn hỏi một điều, mấy người trong ma đạo đó... thật sự đều là các ngươi giết hay sao?

Lúc nãy Chu Đông Dương niềm nở đến nhường nào, nhưng khi hỏi câu này lại đột nhiên tạo ra một áp lực cực lớn. Trong chốc lát, Tiêu Hành Nhất đã toát mồ hôi lạnh.

- Là do ta giết!

Bạch Nhạc nhẹ nhàng vỗ lên vai Tiêu Hành Nhất, trực tiếp cướp lời của Chu Đông Dương, bình tĩnh trả lời.

- Hả?

Chu Đông Dương nhướn mày nhìn Bạch Nhạc, trong giọng nói hơi lộ ra áp lực:

- Ngươi vừa mới nói, ngươi tên Bạch Nhạc đúng không? Bản quan hình như có nghe tên của nhà ngươi ở đâu đó rồi.

Bạch Nhạc nhìn thẳng vào mắt Chu Đông Dương, trả lời:

- Ba năm trước, ta may mắn được trở thành đệ tử chân truyền của bổn tông, có lẽ là lúc đó đại nhân đã nghe người khác nhắc đến.

Ba năm trước... Bạch Nhạc?!

Ngay lập tức, trong đầu Chu Đông Dương lóe lên một vầng sáng, ông ta quay sang nhìn Bạch Nhạc, bỗng nhiên thảng thốt:

- Bạch Nhạc, ngươi chính là cái tên Bạch Nhạc được Lăng Thánh Nữ coi trọng đấy sao?

Bạch Nhạc khẽ cúi đầu, bình thản đáp:

- Chỉ là một chút may mắn thôi, có phúc phần được đại nhân nghe qua tên chính là vinh hạnh của tại hạ.

Nghe đến đây, Chu Đông Dương bỗng nhiên đứng dậy, ánh mắt sáng rỡ:

- Ngươi cũng chính là cái tên Bạch Nhạc ở Thanh Châu phải không?

Đồng tử Bạch Nhạc đột nhiên co lại, trong lòng đột nhiên hiểu ra, không thể không hỏi lại:

- Mạo muội hỏi, phủ chủ đại nhân và Chu trưởng lão của Hàn Sơn là quan hệ gì?

Một câu nói rất đơn giản, nhưng lại dấy lên một cơn sóng trong lòng của Chu Đông Dương, câu hỏi này cũng đồng nghĩa với việc trả lời cho câu hỏi của ông ta.

Chu Đông Dương đang mở miệng ra định nói gì đó thì chợt nhớ Tiêu Hành Nhất cũng đang ở đó, ông ta liền nói:

- Ta có vài chuyện muốn nói riêng với Bạch Nhạc, ngươi lui xuống trước đi!

- Vâng!

Tuy không hiểu Chu Đông Dương và Bạch Nhạc đang nói gì, nhưng Tiêu Hành Nhất có thể cảm nhận được, dường như thân phận của Bạch Nhạc không tầm thường, đến cả vị phủ chủ đại nhân này cũng không dám kiêu ngạo nữa. Chỉ là, trong tình huống này, hắn cũng hiểu, hắn không phù hợp để tiếp tục nghe tiếp, có những chuyện, biết quá nhiều, cũng không phải là chuyện gì tốt.

Cho đến khi Tiêu Hành Nhất đã lui xuống, chỉ còn lại hai người Chu Đông Dương và Bạch Nhạc, ông ta mới từ từ mở lời:

- Đáng lẽ ta nên nghĩ đến sớm hơn, có thể dễ dàng giết chết Bích Vân Đào của Đông Hải Tiên Đảo... trên thế gian này làm gì có chuyện trùng hợp đến thế chứ! Không biết là Bạch phủ chủ, đắc tội rồi, mong Bạch phủ chủ thứ lỗi!

Câu ‘Bạch phủ chủ’ kia đã lập tức khẳng định được suy đoán của Bạch Nhạc.

Tuy Bạch Nhạc vang danh khắp Thanh Châu, nhưng với người thành Duyễn Châu mà nói, cái tên Bạch Nhạc cũng không truyền nhanh đến vậy được, đặc biệt khi vương triều Đại Càn còn chưa chính thức ra đời, cái danh xưng Bạch phủ chủ này, nếu như là người hiểu rõ mọi chuyện ở Thanh Châu cũng chưa chắc đã biết đến.

- Bạch mỗ không được vương triều Đại Càn bổ nhiệm, chỉ là tạm thời tiếp quản Thanh Châu, hai chữ ‘phủ chủ’ này thật sự không dám nhận!

Bạch Nhạc khẽ lắc đầu, nói:

- Huống chi lần này quay về cũng chỉ là vì lần sát hạch tông môn, Bạch Nhạc chỉ là đệ tử của Linh Tê Kiếm Tông mà thôi.

Bạch Nhạc ngừng một lúc rồi tiếp tục nói:

- Phủ chủ đại nhân, ngài còn chưa trả lời ta, ngài và Chu Mộng Dương trưởng lão có quan hệ gì?

Bình Luận (0)
Comment