Giải thích đến đây, Bạch Nhạc mới coi như thực sự hiểu được nguyên nhân khiến Linh Tê Kiếm Tông rơi vào hiểm họa, chỉ là cục diện này, hắn thật sự không biết nên giải quyết thế nào!
- Đương nhiên, thực tế thì vận khí của Linh Tê Kiếm Tông các ngươi vẫn chưa kém đến cùng cực đâu. Ba năm trước, Đạo Lăng thánh nữ giá đáo đến Linh Tê Kiếm Tông, cũng coi như là đã cho Linh Tê Kiếm Tông một lá bùa hộ thân, cho dù là kẻ nào muốn đối phó với Linh Tê Kiếm Tông thì cũng chỉ có thể làm theo nguyên tắc, chứ không dám tùy tiện làm bậy.
Nói đến đây, trên mặt Chu Đông Dương lộ ra một nụ cười ý vị, ông ta nói tiếp:
- Hơn nữa, chỉ e không ai có thể ngờ Linh Tê Kiếm Tông lại có một đệ tử như ngươi, đây mới là may mắn lớn nhất của Linh Tê kiếm tông!!!
- ...
Bạch Nhạc đương nhiên hiểu được lời này của Chu Đông Dương có bao phần cố tình nói quá, nhưng thật ra trong lòng Bạch Nhạc cũng rõ, ở một mức độ nào đó, lời này lại chẳng hề sai.
Không cần biết tình hình hiện tại của Linh Tê kiếm tông nguy khốn nhường nào, lần này hắn trở về, cốt là muốn giải quyết phiền phức này.
Nếu không thể giúp Linh Tê Kiếm Tông vượt qua cửa ải này, hắn làm sao có thể yên lòng mà đi được?
- Còn chuyện Bích Vân Đào cấu kết ma đạo là thế nào?
Nghĩ đến chuyện trước đây, Bạch Nhạc lại nhíu mày.
Chu Đông Dương lắc đầu, một lần nữa giải thích:
- Vấn đề của Bích Vân Đào thì thật không liên quan gì đến Đông Hải Tiên Đảo. Nửa năm trước, Bích Vân Đào sớm đã bị trục xuất khỏi Đông Hải Tiên Đảo, tự xưng là đồ đệ bị Đông Hải vứt bỏ. Cho dù trong chuyện này có gì ẩn khuất hay không thì ít nhất... cho dù hắn có làm chuyện gì đi nữa cũng sẽ không dính líu đến Đông Hải Tiên Đảo.
Quả nhiên là như vậy.
Bạch Nhạc thầm thở dài trong lòng, thật ra ngay lúc hỏi đến vấn đề này, trong lòng hắn đã có đáp án rồi.
Cho dù thế nào, cấu kết ma đạo là điều đại kị, nếu không chuẩn bị kỹ lưởng e là sẽ không ai dám thử, cho dù thật sự muốn cấu kết ma đạo để thực hiện mục đích riêng của mình, cũng là chuyện hoàn toàn không có khả năng.
Nghĩ đến Huyết Ảnh Ngoa ma tông, Bạch Nhạc lại hỏi:
- Phủ chủ đại nhân, lẽ nào ma đạo còn chưa xuất hiện ở Duyễn Châu?
- Rất khó nói!
Chu Đông Dương suy nghĩ một chút rồi chậm rãi nói:
- Bề ngoài thì vẫn chưa có cao thủ ma đạo nào xuất hiện, nhưng mấy ngày nay có rất nhiều cao thủ ở Duyễn Châu chết một cách bí ẩn, e là có liên quan đến người trong ma đạo. Hơn nữa vẫn luôn có lời đồn là có một nhân vật kiệt xuất trong ma đạo đã đến Duyễn Châu, chờ đến lúc sát hạch tông môn diễn ra sẽ đến làm loạn.
Bạch Nhạc nghe vậy cũng hiểu ra, cứ hỏi tiếp cũng sẽ không thu lại kết quả gì, nên hắn vội ôm quyền, nói:
- Đa tạ phủ chủ đại nhân!
- Chỉ là chuyện nhỏ nhặt, không đáng bận tâm!
Chu Đông Dương lắc đầu cười, sau đó lập tức nói:
- Có điều, tình hình ở Duyễn Châu thật sự rất phức tạp, ngươi phải tự mình cẩn thận đấy!
- Ta hiểu!
Bạch Nhạc gật đầu, cảm ơn lần nữa.
Dường như nghĩ đến điều gì đó, Chu Đông Dương lại hỏi một cách thăm dò:
- Phải rồi, chuyện về đại hội đạo môn ngươi đã nghe chưa?
- Ta biết.
Bạch Nhạc gật đầu, bình tĩnh đáp:
- Chuyện này để sau hãy nói, để sát hạch tông môn diễn ra thuận lợi trước đã!
Bạch Nhạc không nói gì về việc hắn đã đồng ý tham gia đại hội đạo môn dưới danh nghĩa của Thất Tinh Tông. Không phải vì hắn không tin tưởng Chu Đông Dương, mà là bởi vì Bạch Nhạc tự mình nhận thức được, với tình hình rối ren của Duyễn Châu hiện nay, càng ít để lộ thông tin thì càng an toàn.
Sau khi ra khỏi phủ thành chủ, Tiêu Hành Nhất rốt cuộc cũng không nhịn được mà cất lời hỏi:
- Bạch sư huynh, sao rồi?
- Không có gì, Bích Vân Đào mà chúng ta giết chỉ là một đệ tử bị Đông Hải Tiên Đảo vứt bỏ, không có ảnh hưởng gì lớn.
Bạch Nhạc giải thích ngắn gọn:
- Ta ở Thanh Châu quen biết được một vị trưởng bối là cố tri của phủ chủ, ông ấy chỉ hỏi ta một số chuyện ở Thanh Châu, không có gì ác ý.
Bạch Nhạc không muốn nói cho Tiêu Hành Nhất về danh tính của phủ chủ Thanh Châu quá sớm, hay nói cách khác, trong tình hình hiện nay, hắn không muốn cho bất cứ một ai biết quá sớm.
Suốt quãng đường trở về Lục gia, Bạch Nhạc vẫn không ngừng suy nghĩ cách giải quyết vấn đề của Linh Tê Kiếm Tông.
Mặc dù theo những gì mà Chu Đông Dương nói, cho dù đối phương muốn tấn công Linh Tê Kiếm Tông thì cũng phải theo nguyên tắc là chỉ được ra tay ở sát hạch tông môn, nhưng khi nghĩ đến Bích Vân Đào, Bạch Nhạc lại luôn cảm thấy mọi chuyện dường như không đơn giản như vậy.
Nhất thời không nghĩ ra được cách, Bạch Nhạc quyết định tạm thời ở Lục gia một thời gian.
Một mặt có thể yên lặng quan sát mọi chuyển biến, mặt khác cũng có thể để Lục Hi Nhi và Lục Yên Nhiên giải quyết việc ở Lục gia. Chỉ cần giải quyết được vấn đề của Linh Tê Kiếm Tông, lại nhờ vào quan hệ với Chu Đông Dương, dự rằng cho dù Lục Yên Nhiên có ở lại thành Duyễn Châu thì cũng sẽ không gặp nguy hiểm.