Bạch Nhạc tìm một căn phòng yên tĩnh ở Lục gia, hắn đặt chiếc nhẫn trữ vật của Bích Vân Đào trên tay, ánh mắt lại không khỏi thoáng chần chừ.
Trên nhẫn rõ ràng có thiết lập một cấm chế vô cùng phức tạp, nếu như thi triển Thông Thiên Ma Công, cấm chế này đương nhiên sẽ chẳng còn tác dụng gì nữa, nhưng nếu không thi triển nó, xem ra thật sự không còn cách nào để phá giải.
Nếu không có ai biết được Bích Vân Đào là do hắn giết thì dĩ nhiên sẽ không có gì đáng ngại, dựa vào Thông Thiên Ma Công, dù cho đối phương có lưu lại ám kí gì trên nhẫn thì Bạch Nhạc cũng tự tin là có thể phá giải được.
Nhưng vấn đề là, chuyện hắn giết chết Bạch Vân Đào ở Mã gia, chỉ cần có người chịu đứng ra chỉ điểm thì chắc chắn sẽ giấu không được.
Với tình hình đó, nếu người của Đông Hải Tiên Đảo tìm đến cửa, nếu Bạch Nhạc vẫn chưa chạm vào chiếc nhẫn thì vẫn có thể giả vờ không biết rồi trực tiếp giao nhẫn ra hóa giải mọi nguy hiểm, nhưng nếu như đối phương phát hiện cấm chế bị phá giải, vậy thì thật sự có thể phải chém giết đến cùng rồi.
Bích Vân Đào chỉ là Linh Phủ cảnh, xuất thân nhỏ nhoi ấy đối với Bạch Nhạc bây giờ mà nói thật sự chẳng là gì, vì điều đó mà mạo hiểm thì có vẻ không đáng lắm.
Tuy nhiên, Bạch Nhạc lại có cảm giác bên trong chiếc nhẫn trữ vật của Bích Vân Đào e là đang cất giấu một bí mật vô cùng lớn. Nếu như có thể khám phá ra bí mật này thì mọi chân tướng có thể được sáng tỏ.
Sau một hồi do dự, ánh mắt Bạch Nhạc lóe lên một tia sắc bén.
Ngay cả Huyết Ảnh Ngoa Ma Tông hắn còn không sợ, lẽ nào lại đi sợ Đông Hải Tiên Đảo nhảm nhí này? Nếu không liên quan gì đến bọn họ thì thôi, nhưng nếu có thì hắn sẽ quyết chiến đến cùng với Đông Hải Tiên Đảo, có gì ghê gớm đâu?!
Vừa nghĩ thế, Thông Thiên Ma Công đã âm thầm vận chuyển, trong tích tắc, cấm chế trên nhẫn bất ngờ bị phá vỡ.
Đông Hải tiên đảo.
Trên hòn đảo cô độc đột nhiên xuất hiện bóng dáng một lão giả trên người toát ra sát ý đáng sợ, chỉ trong thời gian một bước chân, lão giả đã đáp xuống trước cung điện trên đảo.
Lão giả cũng không quan tâm đến việc đối phương đang bế quan mà ngang nhiên đẩy cửa cung điện, bước vào. Sau đó lão thình lình xuất hiện trước mặt một thanh niên, lạnh lùng nói:
- Bích Vân Đào chết rồi!
Nghe lão giả nói vậy, thanh niên nọ bỗng mở to hai mắt, trong mắt hiện lên chút bất mãn, lạnh lùng nói:
- Một Bích Vân Đào nhỏ nhoi, chết cũng chết rồi, liên quan gì đến ta? Mai trưởng lão, ông không cảm thấy ông cần phải cho ta một lời giải thích sao?
Trong đôi mắt lão giả thoáng lộ ra vẻ lạnh lẽo, trầm giọng nói:
- Vớ vẩn! Một tên Bích Vân Đào mà thôi, chết hay không ai mà quan tâm đến? Nhưng chiếc nhẫn trên người hắn có một bộ Bạch Cốt Hóa Thân!
Nghe vậy, sắc mặt thanh niên nọ rốt cuộc cũng lộ ra vẻ ngưng trọng:
- Hoang đường! Sao ông lại để cho tên ngu ngốc ấy mang theo Bạch Cốt Hóa Thân rời khỏi Đông Hải chứ?
- Bộ Bạch Cốt Hóa Thân đó vẫn chưa hoàn thành, nhiệm vụ của Bích Vân Đào là phải nghĩ cách tế luyện cho xong bộ Bạch Cốt Hóa Thân đó!
Thanh niên nọ ngẩng đầu, trầm giọng hỏi:
- Ý của ông là, Bạch Cốt Hóa Thân đã rơi vào tay người khác à?
- Chắc là vẫn chưa. Vì đề phòng bất trắc, lão phu đã đặt cấm chế trên nhẫn trữ vật của hắn. Trừ phi kẻ đó tinh thông trận pháp cấm chế, nếu không cho dù có ở cảnh giới Tinh Cung cũng không thể nào dễ dàng phá giải được cấm chế của lão phu!
Ngay cả đến lúc này rồi mà lão giả vẫn tràn ngập tự tin:
- Mâu Kình Thần, lão phu không quan tâm ngươi dùng cách gì, cứ việc tìm người này rồi giết chết hắn cho ta, sau đó mang chiếc nhẫn toàn vẹn trở về, hiểu không?
Mâu Kình Thần khẽ gật đầu, lập tức đứng dậy:
- Mai trưởng lão yên tâm, cho dù có là người của Bắc Đẩu Tinh Cung ra tay, ta cũng nhất định sẽ đem đầu của hắn cùng chiếc nhẫn trở về!
Mâu Kình Thần bước ra khỏi đại điện, thoắt cái đã xuất hiện trên biển.
Trong phút chốc, sóng biển cuồn cuộn, Mâu Kình Thần chắp tay sau lưng, chân đạp sóng, cả người lướt theo từng đợt sóng trào, chớp mắt đã mất hút nơi biển cả.
Không gian của chiếc nhẫn không lớn, nhiều nhất cũng chỉ tầm mười mét khối, nhưng thứ bên trong chiếc nhẫn lại khiến chân mày Bạch Nhạc cau chặt.
Hơn hai ngàn khối linh thạch vụn, nhưng đáng tiếc tất cả đều là linh thạch cấp thấp, đối với kẻ thuộc Linh Phủ cảnh thông thường mà nói cũng coi như là một món hời lớn, nhưng Bạch Nhạc tất nhiên không có hứng thú.
Ngoài ra còn có một vài đan dược cùng linh dược, nhưng cũng đều là những thứ không đáng bao tiền.
Thứ thật sự khiến Bạch Nhạc rung động chính là một lá cờ Bạch Cốt, dù cho đang được chứa trong nhẫn trữ vật, Bạch Nhạc vẫn cảm nhận được oán khí nồng nặc trên lá cờ Bạch Cốt ấy, đó là một luồng sức mạnh khiến Bạch Nhạc mơ hồ cảm thấy hơi kinh sợ.
Nếu không giết hàng trăm sinh mạng thì hoàn toàn không thể nào luyện ra được một ma khí đáng sợ như thế!!!
Nếu nói trước kia, Bạch Nhạc chỉ là nghi ngờ Bích Vân Đào cấu kết ma đạo, vậy thì giây phút nhìn thấy lá cờ Bạch Cốt này, hắn đã có thể khẳng định, sau lưng Bích Vân Đào chắc chắn là có một cao thủ ma đạo đang thao túng.