- Được rồi, ngươi đi xuống đi! Nếu có tin tức thì lập tức báo lại cho ta.
Chu Đông Dương khẽ vuốt cằm, khẽ căn dặn.
Sau khi cho người lui xuống, trong mắt Chu Đông Dương lại thoáng qua một chút suy tư, ngón tay ông ta nhẹ nhàng gõ lên trên mặt bàn, hồi lâu sau, Chu Đông Dương mới lấy một tờ Truyền Tấn Phù từ trên người ra rồi bóp nát.
...
Thời gian chậm rãi trôi qua, chỉ chớp mắt đã năm ngày.
Nhưng đối với Lục gia, sự thay đổi trong năm ngày này quả thực có thể nói là long trời lở đất.
Năm ngày trước, toàn bộ Lục gia chỉ còn có một mình Lục Yên Nhiên chống đỡ, ngay cả hạ nhân cũng không có, nhưng chỉ trong năm ngày ngắn ngủi này thôi, vô số gia tộc, thương gia giàu có ở thành Duyễn Châu đã tới cửa, chủ động đưa lên lượng lớn tài vật, quả thực không tiếc công sức hỗ trợ việc xây dựng lại Lục gia.
Đám người hầu vốn dĩ vì Lục gia sụp đổ mà chạy đi, sau khi được hỏi ý cũng đều chạy về, dưới sự chỉ huy của Lục Yên Nhiên, rất nhanh sau đó, toàn bộ Lục gia đã được xử lý ngay ngắn rõ ràng, thậm chí dường như còn huy hoàng hơn cả lúc trước.
Nhưng mà, ngay lúc đó, tin tức ngoài lề về Lục Yên Nhiên cũng vô tình đồn đãi đến mức dư luận xôn xao.
Như là chỉ trong vòng một đêm, Lục Yên Nhiên đã trở thành nữ nhân tâm cơ, không tiếc hi sinh bản thân, lấy thân thể đổi lấy sự ủng hộ của thiên tài Linh Tê Kiếm Tông chỉ vì báo thù cho Lục gia.
Đối với Lục Yên Nhiên, lời khen chê không giống nhau, kẻ mắng nàng không biết xấu hổ cũng có, khen nàng nằm gai nếm mật dũng cảm hi sinh bản thân để báo thù cho cha mẹ cũng có.
Nhưng đối với thiên tài của Linh Tê Kiếm Tông – Bạch Nhạc, người vừa mới bước vào trong ánh mắt của người Duyễn Châu thì lại bị họ không chút do dự gán thêm cho một cái nhãn hiệu háo sắc.
Bạch Nhạc nghe thấy tin tức này, cũng chỉ có thể cười khổ bất đắc dĩ.
Bắt đầu từ lúc ở Thanh Châu, dù là bị động hay chủ động, dường như mình vẫn luôn để lại cho người ta một ấn tượng như vậy.
Vất vả lắm mới rời khỏi Thanh Châu, nhưng chỉ mới vài ngày cũng lại bị gán cho một cái danh hiệu háo sắc, cái danh háo sắc này thật đúng là nhảy vào Đông Hải cũng rửa không sạch.
Nếu thật sự có thể có nhuyễn ngọc trong ngực, chăn lớn cùng ngủ thì cũng thôi đi.
Ông trời có mắt, kinh nghiệm duy nhất của hắn chính là cái lần hồi trước với Vân Mộng Chân ở Linh Tê Kiếm Tông, nhưng đó cũng là bị động, hắn chính là người bị hại mà, mỗi lần nghĩ tới đây, Bạch Nhạc uất ức đến mức muốn chảy nước mắt.
Ngươi từng thấy tên sắc lang nào đáng thương như vậy chưa?!
Điều khiến Bạch Nhạc muốn ói máu nhất là, cái mũ háo sắc này lần nào cũng là tự hắn đội cho hắn, lúc này mới thật sự là hết đường chối cãi!
Cứ lấy chuyện lần này ra nói đi, mặc dù tin tức không phải hắn truyền đi, nhưng người trợ giúp phía sau lại mơ hồ có thể nhìn thấy bóng dáng của Lục Yên Nhiên! Thậm chí, Lục Yên Nhiên mỗi ngày còn muốn đích thân tới hầu hạ hắn rửa mặt, ở trong cùng biệt viện với hắn, diễn cho hạ nhân Lục gia xem.
Bản thân chuyện này là ý nghĩa của việc Lục Yên Nhiên muốn kiên trì ở lại, vì nó, một nữ nhân như Lục Yên Nhiên còn không tiếc tự ô uế thanh danh như vậy, một đại nam nhân như hắn còn có thể nói cái gì?
Đương nhiên, nếu là khi trước, thật ra thì Bạch Nhạc cũng không quá quan tâm chuyện này, dù sao thì hắn cũng chỉ là một nhân vật nhỏ, bị người ta nhìn thế nào cũng không sao.
Nhưng hết lần này tới lần khác, bây giờ thanh danh của hắn đã càng lúc càng lớn, lần này trở lại Duyễn Châu, ngay cả phủ chủ Duyễn Châu cũng gặp rồi, nếu thật sự đợi đến một ngày vở kịch này triệt để kéo màn, thân phận bại lộ ra ngoài, sợ là sẽ càng danh chấn thiên hạ.
Đến lúc đó, khắp thiên hạ này đều gọi hắn là sắc lang Bạch Nhạc à?
Hơn nữa, theo kỳ hạn đại hội Đạo Môn đến, chỉ sợ rằng cái danh tiếng háo sắc này rất nhanh sau đó sẽ truyền tới trong tai vị thánh nữ Đạo Lăng kia.
Nghĩ đến tình cảnh nữ nhân Vân Mộng Chân kia có thể sẽ bày vẻ mặt khinh bỉ nhìn mình mắng sắc lang, Bạch Nhạc đã buồn bực đến ói máu.
Nữ nhân này... Hẳn là, chắc... sẽ không tức quá rồi xử lý mình luôn đâu ha?
...
Bóng đêm dày đặc.
Mâu Kình Thần một đường đến từ Đông Hải, mượn ánh trăng, hắn ta im lặng bước vào thành Duyễn Châu.
- Bái kiến Mâu sư huynh!
Gần như là cùng lúc Mâu Kình Thần bước vào thành, đã có đệ tử của Đông Hải tiên đảo chào đón, cung kính tiến lên bái kiến.
- Tra rõ chưa?
Mâu Kình Thần liếc đối phương, trầm giọng hỏi.
- Bẩm Mâu sư huynh, đã xác nhận, người giết chết Bích Vân Đào là đệ tử chân truyền của Linh Tê Kiếm Tông, Bạch Nhạc, bây giờ còn đang ở bên trong thành Duyễn Châu.
Trong lòng đệ tử kia căng thẳng, lập tức đáp.
- Dẫn đường!
Lông mày Mâu Kình Thần nhíu lại, hờ hững mở miệng.
- Sư huynh một đường bôn ba khổ cực, hay là nghỉ ngơi trước tiên một chút đi, cái tên Bạch Nhạc kia bây giờ đang ở tại Lục gia, trong khoảng thời gian ngắn sẽ không rời khỏi, ngay mai ra tay một lần nữa cũng không muộn.
Đệ tử kia vội vã khuyên can:
- Đệ tử đã sai người chuẩn bị tốt rượu và thức ăn, xin sư huynh dời bước.