Nhưng mà, có rất nhiều chuyện, vốn không thể bày ra một cách rõ ràng được.
Nếu bây giờ các nàng cũng cùng đi, đối với các nàng thì tất nhiên sẽ an toàn hơn, nhưng đồng nghĩa sẽ để lại toàn bộ nguy hiểm cho Bạch Nhạc gánh chịu.
Mặc dù Lục Yên Nhiên chỉ là một người bình thường, nhưng lại không thể làm được loại chuyện như thế.
Lục Yên Nhiên khẽ khom người, thi lễ một lần nữa, nàng nhỏ giọng nói:
- Bạch công tử cứu tỷ muội chúng ta, chẳng những thu Hi Nhi làm đồ đệ, còn báo món nợ máu vì Lục gia ta, là đại ân nhân của Lục gia ta! Tiểu nữ tử không thể báo đáp, bây giờ công tử gặp nguy hiểm, Yên Nhiên bằng lòng ở lại, dốc hết sức mọn!
- Mỗi người đều phải có giá trị của mình, chứ không phải đẩy tất cả mọi chuyện lên trên người người khác rồi xem đấy là lẽ hiển nhiên. Hi Nhi có con đường của Hi Nhi, ta cũng có phải có trách nhiệm của ta.
Lục Yên Nhiên lại khom người bái, nhẹ giọng nói:
- Xin Bạch công tử thành toàn!
Nghe vậy, khuôn mặt Bạch Nhạc cuối cùng cũng có chút dao động.
Bắt đầu từ lúc gặp tỷ muội Lục gia, Bạch Nhạc đã rất có hảo cảm với hai tỷ muội này, nếu không thì cũng sẽ không dễ dàng đồng ý cùng đồng hành với các nàng.
Từ đầu Bạch Nhạc đã có thể nhìn ra được tính nết của Lục Yên Nhiên. Lúc trước, dù Lục Yên Nhiên có mệt mỏi cỡ nào đi nữa cũng luôn cắn răng kiên trì, không chịu để mình một mình đi đường, chỉ là vì nàng không muốn nợ quá nhiều ân huệ.
Trên trấn nhỏ, Mã Văn Cử tìm đến, Lục Yên Nhiên gần như bị đẩy vào tuyệt cảnh, cũng chưa từng mở miệng cầu cứu với Bạch Nhạc.
Tính nết cương liệt mạnh mẽ thế này, cũng thực sự khiến Bạch Nhạc có chút bội phục.
Lục Yên Nhiên không có thiên phú tu hành, không thể nào tu luyện, nhưng lại vẫn không muốn giống với nữ nhân bình thường, mãi núp sau lưng người khác, chờ người khác bảo vệ.
Cũng giống như lời Lục Yên Nhiên thường xuyên nói, người của Lục gia có sự kiêu ngạo của Lục gia, cho dù nàng là một tiểu nữ tử không có bất cứ tu vi gì, cũng vẫn thẳng lưng giữ lấy phần kiêu ngạo này vì Lục gia, vì bản thân nàng, chết cũng không hối tiếc.
Bạch Nhạc im lặng một lát, cuối cùng cũng chậm rãi gật đầu:
- Được rồi! Nếu Lục cô nương đã bằng lòng ở lại giúp ta, vậy thì ở lại đi, ta sẽ hết sức bảo đảm sự an toàn của cô.
Nghe vậy, trong đôi mắt của Lục Yên Nhiên lập tức lộ ra chút cảm kích, nhẹ giọng nói cảm ơn.
- Đa tạ Bạch công tử!
Đối với Lục Yên Nhiên, câu nói kia đồng nghĩa với việc Bạch Nhạc đã thừa nhận nàng! Sự tán thành này còn trân quý hơn việc cứu lấy tính mạng nàng, bởi vì nó thể hiện cho một niềm tôn trọng thật sự.
- Đại nhân, vừa mới nhận được tin tức, cái tên Tiêu Hành Nhất kia dẫn nhị tiểu thư Lục gia, Lục Hi Nhi rời khỏi thành Duyễn Châu, hẳn là muốn trở về Linh Tê Kiếm Tông.
Chu Đông Dương ngồi ở trước bàn, hơi nhíu mày:
- Nhị tiểu thư Lục gia?
- Vâng!
Thị vệ thủ hạ kia gật đầu, khom người đáp:
- Hai tỷ muội Lục gia, Lục Yên Nhiên là mỹ nữ nổi danh của thành Duyễn Châu chúng ta, ngày xưa có không biết bao nhiêu người từng đến Lục gia cầu hôn, cái tên Mã Văn Cừ kia cũng chính là bởi vì ngày xưa cầu hôn bị từ chối, bấy giờ mới nóng giận mà giết sạch Lục gia.
Thị vệ kia ngừng một chút rồi nói tiếp:
- Còn về nhị tiểu thư Lục gia Lục Hi Nhi, bây giờ tuổi vừa mới mười hai, chỉ là có người nói rằng cô bé đó có chút thiên phú tu hành, chắc là bái vào Linh Tê Kiếm Tông theo Tiêu Hành Nhất.
Chu Đông Dương khẽ vuốt cằm, nói:
- Nói như vậy, vị đại tiểu thư Lục gia này, là muốn nương thân báo ân sao?
- Hẳn là vậy.
Thị vệ kia gật đầu, bẩm:
- Bạch Nhạc và Lục gia không hề có liên quan, chỉ bằng một tên Tiêu Hành Nhất sợ là không mời nổi Bạch Nhạc, chỉ có như vậy mới có thể nói cho thông.
Nghe vậy, Chu Đông Dương lại không khỏi bật cười sang sảng:
- Ta nhớ khi ở Thanh Châu, nữ nhân bên cạnh vị Bạch phủ chủ này cũng không ít nhỉ?
- Vâng!
Thị vệ kia gật đầu, đáp:
- Nghe đồn ở Thanh Châu, Bạch Nhạc đã từng chống đối với Chu trưởng lão vì một ma nữ tên là Tô Nhan, bây giờ sự vụ ở Thanh Châu cũng đều do Tô Nhan này xử lý.
- Ngoại trừ chuyện đó ra, nghe đồn Hà Tương Tư của Thất Tinh Tông và cả tiểu thư Mộ Dung Tử Yên của Mộ Dung gia thành Thanh Châu đều có liên quan với hắn.
- Ra là một kẻ phong lưu!
Chu Đông Dương cười lắc đầu, bảo:
- Đúng là vẫn còn là thiếu niên, tham lam mỹ sắc cũng không phải chuyện gì khó hiểu.
Chu Đông Dương thoáng suy tư một chút, lập tức căn dặn:
- Thế này đi, chuyện của Lục gia, ngươi để ý thêm cho ta một chút, nếu Lục Yên Nhiên này đã lên giường vị Bạch phủ chủ này rồi, ít nhiều gì thì chúng ta cũng phải cho nàng ta chút chỗ tốt giúp vị Bạch phủ chủ này.
- Vâng!
Chu Đông Dương khoát khoát tay, tiếp tục nói:
- Mấy chuyện này đều là chuyện nhỏ, tin tức bên Linh Tê Kiếm Tông, mau sớm dò la!
- Trước đó cũng đã căn dặn, tối đa ba ngày, ắt sẽ có phản hồi.
- Tốt!
Chu Đông Dương thỏa mãn gật đầu, tiếp tục nói:
- Bên chỗ Đông Hải có tin tức gì không?
- Tạm thời không có.