- Dừng tay! Mâu Kình Thần, ngươi muốn làm gì?
Lúc Mâu Kình Thần đang do dự thì một đường kiếm bất ngờ xé gió lao đến, trực tiếp xuất hiện trên bầu trời Lục Phủ.
Nghe thấy giọng nói quen thuộc này, Bạch Nhạc bấy giờ mới coi như hoàn toàn nhẹ nhõm.
Chu Đông Dương.
Cố kéo thời gian lâu như thế, vị phủ chủ thành Duyễn Châu này cuối cùng cũng đuổi kịp.
Mâu Kình Thần liếc nhìn Chu Đông Dương, lạnh lùng uy hiếp:
- Phủ chủ đại nhân, ngài đang muốn can thiệp vào chuyện của Đông Hải Tiên Đảo chúng ta à?
Ngay khi đối diện với vị phủ chủ Duyễn Châu Chu Đông Dương, Mâu Kình Thần cũng vẫn tỏ ra vẻ hống hách, ngang tàn đe dọa.
Đương nhiên, đây cũng chứng thực được những lời mà Chu Đông Dương nói trước đây, phủ chủ Duyễn Châu như ông ta thật sự không có sức ảnh hưởng cho lắm!!!
Chu Đông Dương lạnh mặt, thấp giọng nói:
- Mâu Kình Thần, ở Đông Hải Tiên Đảo, ngươi có thể ngang ngược làm bất cứ chuyện gì ngươi muốn, nhưng đến Duyễn Châu của ta mà còn dám đe dọa ta như vậy, ngươi không coi ta ra gì à?
- Chu Đông Dương, ta gọi ông một tiếng phủ chủ là đã nể mặt Đại Càn vương triều lắm rồi, ông cũng đừng coi trọng bản thân mình quá!
Ánh mắt Mâu Kình Thần lộ ra vẻ khinh thường, chẳng hề nể mặt Chu Đông Dương mà trực tiếp chế nhạo ông ta.
Chu Đông Dương lạnh lùng nhìn đối phương, cười nhạt:
- Vị phủ chủ như ta đây ngươi không coi ra gì, chẳng lẽ đến cả Bắc Đẩu Tinh Cung ngươi cũng dám không nể mặt?
Gần như trong lúc Chu Đông Dương nói, giữa bầu trời đã có mấy bóng người cắt ngang bầu trời đêm, phóng về phía Lục Phủ.
Thấy cảnh này, đồng tử của Mâu Kình Thần rốt cuộc cũng co lại, hắn cảm thấy hơi áp lực.
Hắn ta có thể không để Chu Đông Dương vào mắt, nhưng người của Bắc Đẩu Tinh Cung thì lại khác, thế lực của Đông Hải Tiên Đảo còn xa mới lan được đến đất liền, dù kiêu ngạo đến đâu, hắn vẫn có chút e ngại khi đối mặt với Bắc Đẩu Tinh Cung.
Thấy người của Bắc Đẩu Tinh Cung sắp đến, Mâu Kình Thần rốt cuộc cũng nhượng bộ, trầm giọng nói:
- Bạch Nhạc, giao đồ ra đây, ta bỏ qua chuyện ngươi giết Bích Vân Đào!
- Ta dựa vào đâu mà tin lời ngươi?
Bạch Nhạc khinh thường hỏi lại.
Tuy nhiên, chỉ với câu nói này lại khiến trong mắt Mâu Kình Thần đột nhiên lộ ra sát khí đáng sợ. Hắn không thèm để tâm đến lời đe dọa của Bạch Nhạc nữa mà cầm Tam Tiên Lưỡng Nhận Đao, trực tiếp ra đòn sát thủ.
Thực tế khi nói ra câu nói, trong lòng Bạch Nhạc cũng thốt lên một tiếng không ổn.
Câu nói đó nhìn thì không có gì, nhưng khi tiềm thức phản ứng lại, câu này chẳng khác nào hắn đang nói với Mâu Kình Thần là mình có mang chiếc nhẫn trên người chứ không có giấu đi.
Có thể nói, Mâu Kình Thần nói ra câu đó là đang dò la Bạch Nhạc.
Chỉ là bởi vì Chu Đông Dương đang ở đó, Bạch Nhạc tạm thời buông lỏng cảnh giác, thế là bị Mâu Kình Thần nhìn thấu.
- Mâu Kình Thần, ngươi dám?!
Quan sát thấy sát khí trên người Mâu Kình Thần, Chu Đông Dương cũng lo lắng hét lên, ông ta lập tức xuất Tinh Cung ra, một thanh kiếm bay về phía Mâu Kình Thần, cố gắng ngăn hắn lại.
Mặc dù Chu Đông Dương hiểu rất rõ bản thân không cách nào ngăn chặn được đối phương, nhưng chỉ cần kéo dài thời gian để người của Bắc Đẩu Tinh Cung đến, vậy là đủ rồi.
Nhát kiếm này, Chu Đông Dương không dám nương tay, có thể nói là huy động toàn bộ sức mạnh để tấn công.
- Ta muốn giết hắn, dựa vào ngươi không đủ ngăn cản!
Mâu Kình Thần cười lạnh, ánh mắt lộ ra vẻ khinh thường. Hắn bước lên một bước, cùng lúc đó, bóng dáng của Tinh Cung cũng từ tự hiện lên rõ ràng.
Cho dù có sự ngăn chặn của Chu Đông Dương thì lần này Mâu Kình Thần cũng muốn giết Bạch Nhạc, hắn thật sự đã dồn hết tất cả sức mạnh vào trong đòn đánh này.
- Cút cho ta!
Sức mạnh của Tinh Cung được phát ra, cùng với cú đánh này còn có thêm một cơn sóng đáng sợ tựa như bão ập vào bờ, lạnh lùng đánh vào Tinh Cung của Chu Đông Dương.
- Rầm!
Cú va chạm kinh hoàng dường như đã san bằng toàn bộ tiểu viện, dù là vị cường giả Tinh Cung cảnh như Chu Đông Dương cũng không đỡ nổi một đòn đáng sợ như vậy.
Đương nhiên, trên thục tế, nếu như Chu Đông Dương liều mạng bất chấp trọng thương mà dùng toàn lực để chặn đòn đánh thì cũng chắc là ông ta không cản được.
Nhưng rất rõ ràng, giao tình giữa Chu Đông Dương và Bạch Nhạc không sâu đậm đến mức đó. Thấy chuyện không thể làm được, Chu Đông Dương bèn lập tức lùi lại.
Chỉ là, sự nhượng bộ này của ông ta lại bất ngờ khiến Bạch Nhạc nằm gọn dưới đao của Mâu Kình Thần.
Trước kia lúc Mâu Kình Thần không dùng đến sức mạnh Tinh Cung, Bạch Nhạc đã rất khó đối phó, còn bị đối phương đả thương, huống chi bây giờ hắn đã bị thương rồi, làm sao có đủ năng lực để chặn được đòn đánh toàn lực này của Mâu Kình Thần được.
Lúc này, Bạch Nhạc dường như đã bị đòn đánh này dọa cho đơ ra, hắn căn bản không có ý định chống lại rồi cứ thể rơi vào tuyệt cảnh.
Chu Đông Dương nhìn Bạch Nhạc, trong lòng không khỏi thở dài một tiếng.
Bạch Nhạc cũng được coi là một thiên kiêu, ở Thanh Châu thì bá đạo một thời, trở thành Thanh Châu phủ chủ, làm kinh động cả thiên hạ. Nhưng thật không ngờ, vừa mới trở về Duyễn Châu, bởi vì cô nương nhà học Lục đó mà chết trong tay Mâu Kình Thần.