Thiên kiêu vô song! Chậc, cái tên thiên kiêu của Đông Hải Tiên Đảo này, cũng thật đáng sợ quá!!!
Trong lúc Chu Đông Dương đang âm thầm than thở, Bạch Nhạc đã bị nhấn chìm dưới Tam Tiên Lưỡng Nhận Đao mang theo sóng biển của Mâu Kình Thần.
- Dừng tay!
Gần như là đồng thời, đệ tử của Bắc Đẩu Tinh Cung rốt cuộc cũng chạy tới, chỉ là đến thời khắc này rồi, cho dù là bọn họ muốn ra tay cứu người thì sao còn kịp nữa.
Ầm ầm!
Dưới sự trùng kích kinh khủng thế này, đừng nói là Linh Phủ cảnh, cho dù là cường giả Tinh Cung cảnh, e là cũng chết mất thôi!!!
Nhưng mà ngay khi tất cả mọi người cho rằng Bạch Nhạc đã chết rồi, bên trong màn thủy triều kia đột nhiên xuất hiện một bóng mờ thanh long, trong một chớp mắt, từng tiếng rồng ngâm vang lên, như là có một con rồng cuồng nộ đang gào thét bay lên từ trong thủy triều.
Dù là kẻ không ngừng đánh thủy triều ra ngoài hay là Tam Tiên Lưỡng Nhận Đao của Mâu Kình Thần, trước mặt bóng mờ của con thanh long này, cùng căn bản không tạo thành được chút bọt sóng.
Trong chốc lát, thủy triều tan đi, bóng dáng Bạch Nhạc lần nữa hiện ra, lại chỉ thấy trong tay Bạch Nhạc cầm một cái ngọc bội màu xanh, cứ như vậy bình tĩnh đứng tại chỗ. Đừng nói là bị giết chết, ngay cả một sợi tóc của hắn cũng không rơi.
- Linh bảo thượng phẩm? Tại sao ngươi lại có thể có linh bảo hộ thân?
Mâu Kình Thần nhìn Bạch Nhạc chằm chằm, trong đôi mắt ngập tràn vẻ kinh ngạc khó tin, gần như khó thể tin vào đôi mắt mình.
Ngọc bội Cửu Long Hoàn.
Giờ khắc này, trong lòng Bạch Nhạc cũng khỏi hoảng sợ một hồi, Mâu Kình Thần thật sự quá mạnh mẽ, nếu không phải nguy cơ trước mắt, mình âm thầm kích hoạt ngọc bội Cửu Long Hoàn, cái mạng nhỏ này e là sẽ thật sự bỏ lại tại đây.
Vị Thanh Vương Bất Tử kia quả thực không lừa gạt mình, đây mới thật sự là chí bảo giữ mạng.
Chỉ là nhìn vào ngọc bội Cửu Long Hoàn, Bạch Nhạc cũng nhận ra, chín con rồng vốn được khắc trên ngọc bội bây giờ đã vỡ nát một con, giống như lời Thanh Vương Bất Tử nói vậy, ngọc bội kia có thể chống lại chín đợt công kích của cường giả Tinh Cung cảnh. Dùng một lần thì sẽ vỡ nát một con rồng điêu khắc, sau khi dùng hết chín lần, chỉ sợ toàn bộ ngọc bội Cửu Long Hoàn đều sẽ hóa thành bụi phấn.
Đương nhiên, bảo vật nhường này, chỉ vỏn vẹn dùng để ngăn cản công kích của Mâu Kình Thần thì có hơi giông giống dao trâu mổ gà, chẳng qua đối với Bạch Nhạc thì giữ mạng mới là điều quan trọng nhất.
Có thể hóa giải sát cục hẳn phải chết lần này đã đáng giá rồi!!!
- Mâu Kình Thần, Tam Tiên Lưỡng Nhận Đao trong tay ngươi cũng không phải phàm phẩm đúng không? Ngươi có thể có bảo vật, tại sao ta lại không thể có?
Bạch Nhạc lẳng lặng nhìn Mâu Kình Thần, hờ hững hỏi ngược lại.
Mặc dù bên ngoài trông có vẻ bình tĩnh, nhưng trên thực tế, trong tay Bạch Nhạc vẫn cầm lấy ngọc bội Cửu Long Hoàn, phòng ngừa bị Mâu Kình Thần ra tay một lần nữa.
Mâu Kình Thần lạnh lùng quát lên:
- Không thể nào, sao Linh Tê Kiếm Tông có thể có loại bảo vật này? Ta không tin!
- Linh Tê Kiếm Tông không có, nhưng phủ chủ Thanh Châu thì không chắc.
Mắt thấy Bạch Nhạc vậy mà chống được công kích của Mâu Kình Thần bằng linh bảo hộ thân, trong đôi mắt của Chu Đông Dương không khỏi lộ ra một chút sợ hãi lẫn vui mừng, lúc này, ông ta chen lời:
- Bạch Nhạc bây giờ vốn là phủ chủ Thanh Châu, có một cái linh bảo hộ thân thì có gì là không thể.
Câu này nói ra mới thật sự là long trời lở đất!
Chẳng những là Mâu Kình Thần, mà ngay cả những đệ tử của Bắc Đẩu Tinh Cung vừa mới chạy tới cũng bị câu nói này của Chu Đông Dương dọa cho giật mình.
Phủ chủ Thanh Châu? Chuyện này sao có thể?!
Bạch Nhạc nhìn chằm chằm Chu Đông Dương một lúc, bấy giờ mới chậm rãi nói:
- Chu phủ chủ, nơi đây không phải Thanh Châu, bản quan đương nhiên cũng không phải phủ chủ Thanh Châu gì cả, ta chỉ là Bạch Nhạc, đệ tử của Linh Tê Kiếm Tông mà thôi.
Câu nói kia lại không thể nghi ngờ là tự nhận lấy thân phận.
Dù cho chỉ có tu vi Linh Phủ cảnh, nhưng cái thân phận phủ chủ Thanh Châu bày ra ở đây, còn có ai dám coi khinh hắn nửa phần?
- Bái kiến Bạch phủ chủ.
Có Chu Đông Dương bảo đảm, đệ tử của Bắc Đẩu Tinh Cung đương nhiên sẽ không hoài nghi sự chân thật về thân phận của Bạch Nhạc, lúc này họ hơi chắp tay chào hỏi.
- Hay cho một tên phủ chủ Thanh Châu!
Trong mắt Mâu Kình Thần lộ sát ý, cười lạnh nói:
- Đáng tiếc nơi đây không phải là Thanh Châu của ngươi! Bạch phủ chủ, khuyên ngươi một câu, thứ không nên chạm thì không được chạm vào, mặc dù ngươi là phủ chủ Thanh Châu, nhưng e là cũng không chạy ra khỏi thành Duyễn Châu được!
Nói xong câu đó, lúc này Mâu Kình Thần xoay người bỏ đi.
Đệ tử của Bắc Đẩu Tinh Cung đã chạy tới, trong tình huống thế này, hắn ta đương nhiên đã không thể nào ra tay với Bạch Nhạc nữa, ở lại không có bất cứ ý nghĩa gì, nên chỉ để lại một câu nói âm thầm có thâm ý rồi nghênh ngang bỏ đi.
Mâu Kình Thần muốn đi, dù là Chu Đông Dương hay là đám đệ tử của Bắc Đẩu Tinh Cung cũng không có ý muốn ngăn cản, mà căn bản là cũng ngăn cản không được.