Cả cái Bắc Đẩu Tinh Điện bị hắn cướp sạch chẳng còn gì. Nhớ lại dáng vẻ kiêu ngạo nhìn người bằng nửa con mắt của Nam Cung Thiên hồi sáng, Bạch Nhạc lại thấy bực mình. Vốn hắn có cách nghĩ có thù không để qua đêm, nên ngay cả đạo bào của Nam Cung Thiên, hắn cũng lột luôn!
Dĩ nhiên là Bạch Nhạc hắn không có biến thái thế!!! Vừa ra cửa không được bao xa, hắn đã vứt bỏ đạo bào rồi mới trở về.
Những đệ tử này của Bắc Đẩu Tinh Điện toàn bộ là Linh Phủ đỉnh phong, mỗi một người họ thật ra đều đang chuẩn bị để đột phá, mỗi một người họ cũng xem là hơi có gia thế, trên người Nam Cung Thiên còn có một gốc Lăng Vân Tiên Thảo không biết từ đâu tới, hiệu quả không thua gì Linh Khư quả hạ phẩm.
Đáng tiếc là không lấy được Uẩn Tinh đan - linh dược thật sự có thể giúp đột phá Tinh Cung cảnh.
Nhưng cho dù như thế thì thứ mà hắn thu hoạch được cũng xem như là phong phú lắm rồi.
Quan trọng nhất là, không có tốn sức gì hết!!!
Nghĩ đến đây, Bạch Nhạc không khỏi cảm thán, lầu bầu:
- Chậc, cách kiếm tiền nhanh nhất trên đời quả nhiên là đi ăn cướp!!!
- Nếu các ngươi đã không muốn cho ta yên ổn rời khỏi thành Duyễn Châu, vậy ta cũng phải cho các ngươi ăn chút thiệt thòi mới được. Dù sao để các ngươi rối loạn lên, bàn cờ này mới có thể có được con cờ sống.
Ngày thứ hai, tin tức Bắc Đẩu Tinh Điện bị cướp đã truyền khắp thành Duyễn Châu, cho dù là những người bình thường không hiểu tu hành cũng có thể nhìn thấy Bắc Đẩu Tinh Điện bị đánh thành một đống hoang tàn. Tiếng bàn tán lập tức xôn xao, những đệ tử nhóm Nam Cung Thiên càng thêm xấu hổ tới mức muốn đào lỗ trốn.
Mặt khác, Bạch Nhạc lại lần nữa tới thăm, lấy danh nghĩa hữu nghị giữa những người cùng là đệ tử Huyền môn mà thân thiết an ủi mấy đệ tử Bắc Đẩu Tinh Cung nọ, rồi lên án hành vi vô sỉ ngay cả đạo bào của Nam Cung Thiên mà cũng trấn của kẻ cướp kia.
Trước khi đi, Bạch Nhạc còn vỗ ngực bảo với Nam Cung Thiên là chỉ cần có việc nhờ, Bạch Nhạc hắn nhất định sẽ nghĩa bất dung từ, sau đó mới ôm vẻ mặt đau khổ đi về.
Nam Cung Thiên nghĩ thế nào, Bạch Nhạc không biết, nhưng cơn giận nén trong lồng ngực khi đến gặp Nam Cung Thiên vào hôm qua của Bạch Nhạc giờ đã sảng khoái mà xả hết ra.
Rời khỏi Bắc Đẩu Tinh Điện, Bạch Nhạc lại đi đến phủ Thành chủ.
Nếu muốn diễn kịch thì phải diễn cho hết bộ.
Sau khi gặp Chu Đông Dương, trước là Bạch Nhạc tỏ thái độ thông cảm với Bắc Đẩu Tinh Điện, sau là suy đoán lung tung về thân phận của ma tu thần bí kia với ông ta, rồi mới yên lặng đi vào việc chính.
- Phủ chủ đại nhân, tình hình bây giờ của ta thì ông cũng biết đấy, sự uy hiếp của Mâu Kình Thần đè ta đến thở không ra hơi, hy vọng duy nhất chính là đột phá Tinh Cung...
Bạch Nhạc nhìn Chu Đông Dương, thử thăm dò nói tiếp:
- Không biết phủ chủ đại nhân có cách nào có thể giúp ta mua được linh dược giúp đột phá hay không?
- Bạch phủ chủ, không phải là ta không muốn giúp, nhưng thật sự là ta không có cách nào!!!
Chu Đông Dương thở dài, lắc đầu đáp:
- Kỳ thật ngươi chắc cũng đoán được, sở dĩ tên ma tu bí ẩn kia cướp Bắc Đẩu Tinh Điện hẳn cũng là vì linh dược. Theo như lời mấy người bọn Nam Cung Thiên nói, đối phương không chỉ có thực lực Linh Phủ đỉnh phong. Linh dược quý giá như thế, nói theo tình hình Duyễn Châu thì nó vốn là độc quyền trong tay hai tông môn là Đông Hải Tiên Đảo và Bắc Đẩu Tinh Cung.
Chu Đông Dương nhìn Bạch Nhạc, nói tiếp:
- Ngươi là Thanh Châu phủ chủ, lúc ngươi ở Thanh Châu không phải cũng không thể lấy được đấy sao?
Ông ta đã nói đến như thế, đương nhiên Bạch Nhạc không thể nói tiếp được nữa.
- Thật ra đối với ngươi mà nói, nếu có thể đạt được quán quân trong sát hạch tông môn thì sẽ là cơ hội tốt nhất để có được linh dược quý giá cỡ đó...
Chu Đông Dương thở dài một hơi, nói tiếp:
- Chỉ đáng tiếc, chuyện của Bích Vân Đào, ngươi xử lý cẩu thả quá!!!
Bạch Nhạc lắc đầu, khẽ nói:
- Giờ nói gì cũng đã muộn rồi!
- Thế cũng chưa chắc!
Chu Đông Dương nhìn Bạch Nhạc, rốt cuộc không kiềm được mà lại nói:
- Nói ra mới nói, tối qua ta thấy trọng điểm của Mâu Kình Thần là đòi ngươi một thứ mà thôi. Chỉ cần ngươi chịu giao ra, ta có thể làm người đứng giữa, giúp ngươi hóa giải ân oán với Mâu Kình Thần.
Câu này thật ra tối hôm đó Chu Đông Dương đã muốn hỏi rồi, chỉ là bị một câu nói nhẹ bẫng của Bạch Nhạc chặn đứng, hôm nay nói chuyện đến đây, ông ta liền nhắc lại.
Trong lòng Bạch Nhạc hơi giật thót, nhưng ngoài mặt hắn lại không lộ ra đầu mối gì, chỉ cười khổ nói:
- Phủ chủ đại nhân, thật không dám giấu, ta không có phát hiện được thứ gì đáng giá trên người Bích Vân Đào cả. Ta đâu phải không muốn giao ra để dàn xếp cho yên chuyện, mà là vốn không giao ra được, chỉ là mấy câu này Mâu Kình Thần không chịu tin thôi. Lần này tuy Bích Vân Đào đáng chết, nhưng ta cũng bị gài thảm rồi!!!
- Thế à?!
Chu Đông Dương tiếc rẻ, cảm thán:
- Thế thì hết cách rồi! Phủ chủ như ta thật sự là hữu danh vô thực, vốn không ảnh hưởng được Mâu Kình Thần.