Rõ ràng Chu Đồng Dương không tin lời Bạch Nhạc nói. Chỉ là đã bị Bạch Nhạc chặn họng nên ông ta không có cách nào hỏi tiếp nữa.
Đương nhiên để đáp lễ, ông ta cũng chặn đứng mấy câu xin giúp đỡ của Bạch Nhạc.
Đã nói đến như thế thì đương nhiên là không thể tiến hành được, nên Bạch Nhạc cũng nhanh chóng biết điều mà cáo từ.
Rời khỏi phủ thành chủ, lúc lại ngồi lên xe ngựa lần nữa, những hảo cảm vì Chu Mộng Dương trưởng lão mới nảy sinh của Bạch Nhạc dành cho vị phủ chủ Duyễn Châu này giờ gần như đã hoàn toàn tan biến.
Nói cái gì mà chỉ cần mình chịu giao đồ ra, ông ta sẽ giúp hòa giải đoạn ân oán này, đấy vốn chính là nói nhảm.
Nói thẳng ra, ông ta chẳng qua chỉ vì lợi ích mà thôi. Bạch Nhạc dám chắc, nếu hắn thật sự có bảo vật gì đó, một khi giao ra rồi, e là vị phủ chủ Duyễn Châu này sẽ lập tức trở mặt không nhận người.
Nói cho cùng, giữa mình và ông ta cũng không có giao tình gì, chỉ là trao đổi lợi ích mà thôi.
Như bây giờ bản thân mình rơi vào cảnh khó, rất khó giúp đỡ chuyện gì cho ông ta, dĩ nhiên ông ta cũng dứt khoát vứt bỏ suy nghĩ là sẽ giúp đỡ mình.
Đấy đương nhiên không tính là ông ta làm sai, nhưng phần tình nghĩa này cũng đã bị chặt đứt.
Tuy là huynh đệ ruột, nhưng ông ta và Chu Mộng Dương trưởng lão rõ ràng là hai kiểu tính cách hoàn toàn khác nhau, như vậy hai người họ không có lui tới gì cũng là điều dễ hiểu.
Nghĩ đến đây, khóe miệng Bạch Nhạc không khỏi lộ ra nụ cười lạnh.
...
Chu Đông Dương ngồi trước bàn, ngón tay ông ta gõ gõ mặt bàn, đột nhiên cất tiếng:
- Tiểu Đoạn, ngươi cảm thấy lời vị Bạch phủ chủ này nói có mấy phần đáng tin?
- Một phần cũng không tin được!
Thị vệ bên cạnh ông ta lắc đầu, chậm rãi nói:
- Bây giờ hắn đã rơi vào cục diện khó, bản thân đã khó giữ rồi, vậy mà còn không chịu tin đại nhân, đã nói rõ hắn cũng là một nhân vật khó dây dưa. Rõ là không thể chiếm được chỗ tốt từ trên người hắn.
- Đúng vậy.
Chu Đông Dương gật đầu, hời hợt nói:
- Nghe nói quan hệ của hắn với vị đệ đệ đấy của ta cũng không tệ, ta vốn tưởng hắn sẽ vì thế mà tin tưởng ta. Bây giờ xem ra, ta vẫn là đánh giá cao địa vị của Chu Mộng Dương trong lòng hắn rồi.
- Đạo bất đồng, bất tương vi mưu.
Tiểu Đoạn lắc đầu, khẽ nói:
- Tóm lại cứ phải để hắn lần nữa chịu thiệt, hắn mới nhìn rõ tình cảnh hôm nay. Cứ chờ thử xem, với tính cách của Mâu Kình Thần e là sẽ không dễ dàng dừng tay đâu. Đợi đến lúc hắn không chống nổi nữa, dĩ nhiên sẽ cầu xin đại nhân thôi.
...
- Mâu sư huynh, giờ Bắc Đẩu Tinh Điện đã bị cướp, mấy người Nam Cung Thiên còn khó giữ thân, e là vốn không có hơi sức lo chuyện của Bạch Nhạc nữa, không bằng chúng ta lại ra tay lần nữa?!
- Ngu xuẩn!
Nghe lời người phía dưới nói xong, trong mắt Mâu Kình Thần lập tức lộ ra vẻ không kiên nhẫn:
- Lần đầu tiên thất thủ, Bạch Nhạc dù có ngốc cũng nhận ra chiếc nhẫn kia của Bích Vân Đào là đồ đáng giá, ngươi tưởng hắn còn chịu mang theo bên người sao?
- Ta muốn giết Bạch Nhạc có lẽ không khó, nhưng muốn cướp đồ về sẽ rất khó.
Trong mắt Mâu Kình Thần lộ ra vẻ ác nghiệt, lạnh lùng nói:
- Chu Đông Dương sẽ không để mặc cho đồ dễ dàng rơi vào tay ta. Ra tay bừa bãi chỉ tổ để ông ta được lợi thôi. Bàn về mức độ khống chế Duyễn Châu, ai có thể vượt qua vị phủ chủ đại nhân này được.
- Mâu sư huynh, trong chiếc nhẫn của Bích Vân Đào rốt cuộc là có vật gì?
Mâu Kình Thần lạnh lùng liếc đối phương, hờ hững nói:
- Không nên biết, cũng đừng hỏi lung tung. Tò mò sẽ hại chết người, rõ chưa?
Nghe tin Bạch Nhạc trở về, Lục Yên Nhiên nhanh chóng chạy tới.
- Bạch đại ca, huynh có đồ cần giặt không? Ta giặt giúp huynh!
Bạch Nhạc nghe vậy thì bật cười sang sảng. Hắn biết tâm tư của Lục Yên Nhiên, nhưng không có từ chối, mà là đồng ý đề nghị của nàng:
- Được rồi. Nhắc mới nhớ, từ Thanh Châu về đã lâu như thế mà ta vẫn không có giặt y phục, gom lại chắc cũng một đống lớn rồi!
Đối với Lục Yên Nhiên mà nói, Bạch Nhạc cách nàng thật sự quá xa, bản thân nàng cũng không biết mình có thể giúp được gì cho Bạch Nhạc, có lẽ loại chuyện giặt y phục đơn giản nhất này là chuyện duy nhất mà bây giờ nàng có thể làm được.
Về phần Bạch Nhạc, thoạt nhìn hắn để Lục Yên Nhiên làm loại chuyện này thì có phần không nên, nhưng thực tế nếu hắn từ chối thì đó mới là một loại đả kích với Lục Yên Nhiên, e là rất lâu sau nàng cũng không dám mở miệng yêu cầu gì nữa.
Lục Yên Nhiên nghe Bạch Nhạc đồng ý thì cực kỳ vui vẻ, lập tức đáp:
- Không sao đâu, chuyện trong nhà đã sắp xếp xong hết rồi. Mỗi ngày ta cũng không có chuyện gì làm.
Bạch Nhạc cũng không khách khí, hắn bèn lấy hơn mười bộ y phục từ trong giới chỉ ra rồi chất đống lên giường.
Cho dù lúc trước Lục Yên Nhiên đã nghe Bạch Nhạc bảo là dồn rất nhiều, nhưng khi thấy cảnh này cũng không khỏi hơi ngớ người. Nàng nhìn đống y phục chất như ngọn núi nhỏ kia mà há mồm trợn mắt!!!
- Sao thế? Quá nhiều rồi à?
Thấy dáng vẻ há to mồm nửa ngày không thốt nên câu của Lục Yên Nhiên, khóe miệng Bạch Nhạc không khỏi hiện lên ý cười.