- Không phải, không phải...
Lục Yên Nhiên nghe Bạch Nhạc hỏi, bấy giờ mới tỉnh hồn, vội nói:
- Chỉ là không ngờ đột nhiên lại có nhiều như thế... Bạch đại ca, giới chỉ của huynh rốt cuộc có thể chứa bao nhiêu đồ vậy?
Bạch Nhạc khẽ cười, vừa chỉ phòng ngủ vừa giải thích:
- Nhiều thứ lắm, áng chừng có thể chất đầy cả căn phòng này đấy!
- ...
Lần này Lục Yên Nhiên đã hoàn toàn không biết mình nên nói gì cho phải.
Bạch Nhạc cười cười, lại nói:
- Đừng gấp, để sau này ta nghĩ thử xem có cách nào có thể để cô cũng tu hành hay không. Không cần đánh đánh giết giết, chỉ cần có chút căn cơ là được rồi. Đến chừng đó, ta cũng tặng cô một cái nhẫn trữ vật!
Nghe Bạch Nhạc nói vậy, trong mắt Lục Yên Nhiên lập tức lộ ra vẻ vui mừng, vội vàng hỏi lại:
- Thật không?
- Đương nhiên rồi!
Bạch Nhạc gật đầu, khẽ nói:
- Tuy bây giờ ta vẫn chưa làm được, nhưng ta tin rồi sẽ có cách thôi.
Thực tế thì suy nghĩ này không phải Bạch Nhạc mới nghĩ ngày một ngày hai. Ban đầu lúc ở Thanh Châu, hắn đã muốn nghĩ cách để Bạch Thanh Nhã tu hành. Không cần thật lợi hại, chỉ cần có thể vận dụng một chút linh lực là được rồi.
Dù sao tuổi thọ của người bình thường hoàn toàn không hiểu tu hành thật sự rất ngắn, cũng dễ già đi. Chỉ cần có chút bất trắc, bất cứ lúc nào họ cũng có thể mất mạng.
Đương nhiên với tình huống bình thường mà muốn làm được chuyện này thì cực kỳ khó khăn. Nói cho cùng không có thiên phú tu hành chính là không có thiên phú tu hành. Nếu không thì lúc các tông môn lớn thu đệ tử đã không hà khắc như vậy.
Nhưng nếu không tính đến thành quả mà cưỡng chế dùng linh dược bù đắp thì cũng không hẳn là hoàn toàn không được.
Phải biết cho dù là bản thân Bạch Nhạc thì ban đầu không phải cũng chỉ là một tiểu tạp dịch thiên phú cực kém đó hay sao?!
Bạch Nhạc đương nhiên không phải Thông Thiên Ma Quân, cũng không phải Vân Mộng Chân, nhưng như vậy cũng có nghĩa là quả thực có khả năng này.
Bạch Nhạc bây giờ cũng không còn là kẻ không chút tiếng tăm ở Linh Tê Kiếm Tông khi xưa nữa. Một khi bước vào Tinh Cung cảnh, Bạch Nhạc sẽ lập tức có thể bước lên hàng cao thủ, lại thêm thân phận phủ chủ Thanh Châu, có rất nhiều chuyện không hẳn là quá khó.
- Ta tin Bạch đại ca!
Ban đầu Lục Yên Nhiên hoàn toàn không hề có suy nghĩ gì về tu hành. Cho dù là Lục Hi Nhi thì cách giáo dục của nàng vẫn luôn là muốn cô bé đọc nhiều sách hơn, chứ không phải là cả ngày múa đao múa kiếm muốn tu hành. Nhưng sau lần Lục gia gặp tai kiếp đã khiến Lục Yên Nhiên thật sự ý thức được tầm quan trọng của việc tu hành.
Sau khi nàng gặp Bạch Nhạc và biết sự lợi hại thật sự của những người tu hành, tâm tính của Lục Yên Nhiên sớm đã bất giác có sự thay đổi. Nàng thậm chí có mấy phần hâm mộ Lục Hi Nhi có thể có thiên phú tu hành, có thể bái nhập môn hạ của Bạch Nhạc.
Nghĩ đến việc Bạch Nhạc đối xử tốt với Lục Hi Nhi, trong lòng nàng khó tránh có sự hâm mộ.
Hôm nay nghe mấy lời của Bạch Nhạc, trong lòng Lục Yên Nhiên lập tức lần nữa nảy sinh hy vọng.
- Đúng rồi Bạch đại ca, sao y phục của huynh toàn là màu trắng không vậy?
Nhìn những y phục màu trắng trên giường kia, Lục Yên Nhiên không khỏi tò mò hỏi.
Bạch Nhạc im lặng một lát mới khẽ trả lời:
- Bởi vì đẹp đấy.
Lục Yên Nhiên mỉm cười:
- Thì đẹp, nhưng ta cảm thấy Bạch đại ca mặc y phục nào cũng đều rất đẹp!
Bạch Nhạc gật đầu, lần này hắn không trả lời nữa.
Ba năm trước, thật ra hắn không sao thích y phục màu trắng.
Tất cả ‘đẹp’ mà Bạch Nhạc nói không phải là bản thân hắn, mà là dáng người bạch y tung bay, lả lướt như tiên trong lòng kia thôi.
...
Đêm xuống, Bạch Nhạc đổi lại một bộ thanh y rồi yên lặng bước vào phòng.
Chỉ là trong nháy mắt lúc rời đi, khuôn mặt Bạch Nhạc đã biến thành một khuôn mặt khác.
Hôm qua đánh cướp Bắc Đẩu Tinh Điện, đối với Bạch Nhạc mà nói vẻn vẹn chỉ mới là khởi đầu.
Linh dược cần cho việc đột phá chưa lấy được, thành Duyễn Châu cũng không thật sự hỗn loạn. Có thể nói việc đấy trừ giúp bản thân hắn xả tức và lấy được vài thứ tốt ra thì chẳng đạt được mục đích gì, vậy sao hắn có thể dễ dàng dừng tay cho được?!
So với trận Bắc Đẩu Tinh Điện, lần này Bạch Nhạc dự định làm một vố thật to!!!
Đương nhiên Bạch Nhạc vẫn không có gan đi cướp của Mâu Kình Thần. Cho dù là bại lộ thân phận của Thông Thiên Ma Quân, nhưng nếu không phải vạn bất đắc dĩ, Bạch Nhạc cũng tuyệt đối không muốn để bất kỳ kẻ nào biết Côn Ngô kiếm đang ở trong tay hắn.
Nhưng toàn bộ thành Duyễn Châu bây giờ, trừ Mâu Kình Thần ra, nếu muốn thật sự làm rung động toàn thành, thậm chí ảnh hưởng đến toàn bộ Duyễn Châu thì e là chỉ còn lại vị phủ chủ Duyễn Châu Chu Đông Dương này thôi.
Thực tế hồi sáng, trong lòng Bạch Nhạc thật ra cũng có chút do dự, nhưng sau khi gặp Chu Đông Dương lần nữa, loại do dự này đã hoàn toàn bị Bạch Nhạc ném ra sau đầu.
Nếu mọi người đã không còn tình cảm gì đáng nói, giữa đôi bên chẳng qua là quan hệ lợi ích, lợi dụng lẫn nhau, vậy thì dĩ nhiên lúc Bạch Nhạc ra tay với Chu Đông Dương, trong lòng hắn sẽ chẳng có gánh nặng tâm lý nào cả.