- Hả?
Trong chớp mắt, Bạch Nhạc cũng lập tức ý thức được từ mình vừa nói có nghĩa khác nữa, hắn có hơi bất đắc dĩ lắc đầu, giải thích:
- Chỉ ngồi một chút thôi.
Trong lòng Lục Yên Nhiên nhảy một cái, cúi đầu đáp:
- Ta biết.
Một đường đi theo Bạch Nhạc về phòng, tâm tình Lục Yên Nhiên cũng bình ổn lại, lúc này nàng mới chú ý tới Bạch Nhạc đang mặc một bộ thanh y. Lục Yên Nhiên có hơi bất ngờ, nói:
- Bạch đại ca, huynh mặc thanh y nhìn cũng rất đẹp!
Mí mắt Bạch Nhạc khẽ nảy một cái khó có thể thấy, khóe miệng hắn mỉm cười, thuận miệng nói:
- Thật sao? Hôm nay không phải cô nói ta nên đổi y phục khác sẽ đẹp hơn à, ta cũng là người biết nghe lời góp ý, đúng không?
Lục Yên Nhiên nghe là vì mình nên Bạch Nhạc mới lựa chọn thay y phục, trong lòng lập tức vui vẻ, nàng nói:
- Bạch đại ca thích là được rồi. Khi quay lại ta sẽ sai người chuẩn bị thêm cho Bạch đại ca một ít y phục kiểu dáng khác nữa, lúc thay có thể lấy mặc.
Bạch Nhạc có hơi bất lực, giải thích:
- Không cần phiền phức như vậy đâu, thật ra ta cảm thấy mặc bạch y cũng rất tốt.
Lục Yên Nhiên khẽ cười rồi nói:
- Không phiền đâu, chốc nữa Bạch đại ca cho ta số đo là được rồi. Đúng rồi, ta cũng từng học nữ công, Bạch đại ca thích kiểu y phục nào, trở về ta làm cho Bạch đại ca một bộ có được không?
Bạch Nhạc cười khẽ một tiếng, nói:
- Thật sao? Vậy thì tốt quá, nhưng mà ta chẳng nói ra được kiểu nào cả, thôi chỉ cần đẹp mắt là được.
Lục Yên Nhiên che miệng cười một cái, thuận theo Bạch Nhạc nói:
- Bạch đại ca mặc cái gì nhìn cũng đẹp hết!
Bạch Nhạc tự hào trả lời:
- Lời này ta thích nghe.
Chỉ là lúc đang nói chuyện, đột nhiên trong lòng Bạch Nhạc vang lên một hồi chuông báo động, gần như là đồng thời, bên ngoài gian phòng lập tức vang lên một giọng nói quen thuộc.
- Bạch phủ chủ, Chu mỗ có việc cần hỏi, không biết bây giờ nói chuyện có được không?
Trong chớp mắt khi Bạch Nhạc nghe rõ giọng nói của đối phương, da đầu hắn lập tức tê dại, chuông báo động trong lòng vang lên.
Bạch Nhạc trở về quá vội, vốn còn chưa kịp thay y phục, bây giờ nhìn một thân thanh sam giống y như đúc thế này, nếu mặc ra ngoài, Chu Đông Dương không nổi lòng nghi ngờ mới lạ.
Trên thực tế, ý nghĩa của việc đối phương đêm khuya đến thăm, còn không lịch sự xông thẳng vào nội viện Lục gia như lúc này là có thể đối phương đã phát hiện ra được điều gì đó. Tình hình đã như thế thì cho dù là một sơ hở cỏn con, Bạch Nhạc cũng không thể để đối phương nắm được.
Đừng thấy lời nói của đối phương khách sáo mà lầm tưởng, dưới tình huống này, Bạch Nhạc muốn thay y phục đã không còn kịp nữa.
Suy nghĩ của Bạch Nhạc chuyển rất nhanh, thân hình hắn thoắt một cái đã bế Lục Yên Nhiên lên, nhẹ nhàng để nàng xuống giường, sau đó đưa tay kéo một cái, thanh sam trên người liền rớt xuống. Hắn túm lấy ném xuống cuối giường, sau đó Bạch Nhạc lật tay giũ chăn ra, chẳng những che khuất y phục, bản thân hắn và Lục Yên Nhiên cũng bị quấn chung vào trong chăn.
- A... Đừng!!!
Biến cố bất thình lình xảy ra đã dọa Lục Yên Nhiên sợ khiếp, nàng theo bản năng hét lên, nhưng vừa mới mở miệng, Bạch Nhạc đã hôn xuống, mạnh mẽ chặn ngang âm thanh kinh hoảng kia.
Mọi chuyện xảy ra thực sự quá nhanh, làm xong hết tất cả cùng lắm cũng chỉ trong vài hơi thở.
Ngay lúc đó, Bạch Nhạc cũng cảm nhận được thần niệm của đối phương đang tiến vào.
Ra vẻ như đến giờ khắc này, Bạch Nhạc mới tỉnh lại, hắn có hơi khẩn trương buông Lục Yên Nhiên ra, giúp nàng đắp lại chăn mềm, sau đó mới chậm rãi chui từ trong chăn ra, rồi chỉ mặc mỗi áo lót đi ra ngoài.
Bạch Nhạc đẩy cửa ra, sắc mặc cực kỳ khó coi, không chút khách khí cúi gằm mặt xuống, lạnh giọng nói:
- Phủ chủ đại nhân, đã trễ thế này rồi, ngay cả một tin tức ông cũng không gửi đã đột nhiên đến thăm như vậy, e là không quá phù hợp nhỉ?
Chu Đông Dương nhìn thấy dáng vẻ y phục không chỉnh tề của Bạch Nhạc, tia nghi hoặc trong lòng đã tán đi hơn nửa. Ông ta hơi ôm quyền, nhẹ giọng nói xin lỗi:
- Thật có lỗi, đã quấy rầy Bạch phủ chủ rồi. Quả thật lúc nãy có chút bất ngờ, tình hình khẩn cấp không thể đợi đến ngày mai được.
Thấy Chu Đông Dương xin lỗi, lúc này sắc mặt Bạch Nhạc mới hòa hoãn đi mấy phần, rồi hỏi:
- Phủ chủ đại nhân, rốt cuộc là xảy ra chuyện gì mà khiến ông đêm hôm khuya khoắt lại đến thăm vậy?
Chu Đông Dương nhìn Bạch Nhạc, trầm giọng nói:
- Ma tu cướp Bắc Đầu Tinh Cung kia vừa mới xuất hiện ở phủ thành chủ, bây giờ cả nửa cái phủ đều đã bị phá hủy.
Bạch Nhạc lập tức kinh ngạc:
- Cái gì? Rốt cuộc là ai lại to gan như vậy, phủ chủ đại nhân có bắt được hắn không?
Thực tế lúc Bạch Nhạc nói thì Chu Đông Dương luôn quan sát tỉ mỉ từng chi tiết những biểu cảm của hắn, đáng tiếc Bạch Nhạc lại không có mảy may dị thường nào.
Chu Đông Dương như có thâm ý nhìn chằm chằm Bạch Nhạc, nói:
- Thiên tài đứng đầu thật sự đều có thể lấy thực lực Linh Phủ đấu với Tinh Cung, cho dù là Bạch phủ chủ ngươi thì chẳng phải cũng đã từng đánh thắng Tinh Cung đó sao?