- Khiến phủ chủ đại nhân chê cười rồi, chẳng qua là may mắn vượt qua được Thất Tinh tháp, đạt được thức thần thông mà thôi.
Miệng thì nói là do may mắn, nhưng khóe miệng Bạch Nhạc lại nở một nụ cười đắc ý.
Nhưng đáy lòng Bạch Nhạc thì không ngừng cười khẩy.
Mặc dù không biết làm thế nào mà Chu Đông Dương có thể nghĩ tới, nhưng rất rõ ràng, đối phương hỏi như vậy là có chút hoài nghi bản thân mình, cũng đang cố ý thăm dò.
Chu Đông Dương thấy bộ dạng này của Bạch Nhạc thì đã bỏ đi mấy phần nghi ngờ trong lòng, ông ta thở dài một hơi, lúc này mới bất đắc dĩ nói:
- Già rồi, thật sự không so được với những thiên kiêu như các ngươi, chỉ cần chờ các ngươi bước vào Linh Phủ thì chút sức bảo vệ này của lão phu cũng chẳng còn tác dụng.
- Không đúng, phủ chủ đại nhân.
Bạch Nhạc tựa như đột nhiên nghĩ đến gì đó, sắc mặt lập tức lạnh xuống:
- Đối phương xông vào phủ thành chủ, phủ chủ đại nhân không đi nghĩ cách bắt hắn ta mà đêm hôm lại đến chỗ ta. Không phải là đang nghi ngờ ta đấy chứ?
Đột nhiên bị Bạch Nhạc làm khó khiến Chu Đông Dương có hơi khựng lại.
Quả thật là ông ta hoài nghi giữa Bạch Nhạc và Yến Bắc Thần có mối liên hệ nào đó, nên lúc nãy mới không màng đến việc đắc tội Bạch Nhạc mà quyết phải tìm ra ngọn ngành. Chỉ là không ngờ lại phá hỏng chuyện tốt của Bạch Nhạc, bây giờ còn bị đối phương nhìn thấu tâm tư, kỳ thực có hơi xấu hổ.
Cũng may trước khi Chu Đông Dương đến đây đã nghĩ trước lí do thoái thác, quả nhiên nói chuyện một hồi đã cần dùng đến.
Sắc mặt Chu Đông Dương phức tạp, thở dài một hơi rồi nói:
- Nếu chỉ có như vậy thì Chu mỗ nào dám đến quấy rầy Bạch phủ chủ vào đêm khuya thế này, thật sự là thân phận của đối phương có hơi đặc biệt.
Bạch Nhạc nhíu mày, không hiểu hỏi:
- Vậy là có ý gì? Đối phương là một ma tu thì có thể có quan hệ gì với ta được, chả lẽ phủ chủ đại nhân nghi ngờ ta cấu kết với ma tu à?
Chu Đông Dương nhìn thẳng vào mắt Bạch Nhạc, chậm rãi nói:
- Ta không hề có ý này, nhưng chỉ sợ lỡ giữa Bạch phủ chủ và ma tu này thật sự có liên quan đến nhau thôi.
Bạch Nhạc có hơi giật mình, suy tư một lúc rồi đột ngột thốt lên:
- Yến Bắc Thần!
- Không sai!
Chu Đông Dương thấy Bạch Nhạc thế mà lại chủ động nói ra cái tên Yến Bắc Thần, mấy phần nghi ngờ cuối cùng trong lòng ông ta đã biến mất hoàn toàn, chậm rãi nói:
- Mặc dù ta chưa từng gặp Yến Bắc Thần, nhưng dù sao cũng không thể không nhận ra Thôn Thiên Quyết, ta nghĩ thiên hạ này chẳng lẽ còn có truyền nhân thứ hai của Ma Quân sao?!
Trong mắt Bạch Nhạc lộ ra vẻ kinh hãi, có hơi nôn nóng hỏi:
- Không thể nào, tại sao Yến Bắc Thần lại ở Duyễn Châu chứ?
Bạch Nhạc tựa như nghĩ tới gì đó, trầm giọng hỏi Chu Đông Dương:
- Phủ chủ đại nhân, có phải là ông tính sai rồi không? Nếu thật sự là Yến Bắc Thần ra tay, chỉ sợ sẽ không dừng tay đơn giản như vậy đâu?
Chu Đông Dương cười khổ, lập tức giải thích:
- Bạch phủ chủ nói không sai, nếu thật sự liều mạng, chỉ sợ bản quan còn không bằng Yến Bắc Thần, rất có thể sẽ chết ở trong tay hắn ta. Thực ra nếu không phải Mâu Kình Thần kịp thời chạy tới, hắn ta vì sợ nên chạy mất thì e rằng ta không thể đứng ở đây nói chuyện với Bạch phủ chủ rồi.
Nghe được cái tên này, Bạch Nhạc lập tức nhíu mày lại, nói:
- Mâu Kình Thần?! Hắn đuổi theo rồi à?
Chu Đông Dương lắc đầu:
- Đuổi không kịp, chẳng lẽ Bạch phủ chủ quên rồi sao, Huyết Ảnh Ngoa ở trong tay Yến Bắc Thần.
Nhắc đến Huyết Ảnh Ngoa, sắc mặt Bạch Nhạc lại lập tức trở nên khó coi.
Chu Đông Dương cũng biết, lời này khó tránh khỏi việc bóc trần vết sẹo. Ánh mắt ông ta đúng lúc dừng ở bàn chân trần trụi của Bạch Nhạc, không nhịn được có hơi xấu hổ, lần nữa nói xin lỗi:
- Đêm khuya mạo muội mà đến, thực có hơi ngại, sáng sớm ngày mai, bản quan lại đến nói chuyện.
Bạch Nhạc gật đầu, thấp giọng nói:
- Cũng được. Ta cũng có chút chuyện liên quan đến Yến Bắc Thần muốn hỏi phủ chủ đại nhân. Đối phương đột nhiên xuất hiện ở Duyễn Châu, e là mọi chuyện không đơn giản như vậy.
- Được!
Chu Đông Dương gật đầu đồng ý rồi lập tức cáo từ.
Chu Đông Dương đến là để kiểm chứng thân phận của Bạch Nhạc, bây giờ người ta không thể hiện ra sơ hở nào, còn ông ta đã bị xem là quá mức đường đột, nếu còn muốn hỏi tiếp, vậy sẽ bị nói là không biết tiến lùi.
Dù sao Bạch Nhạc cũng không phải một Linh Phủ cảnh bình thường, mà là phủ chủ Thanh Châu. Không có lý do bất đắc dĩ, Chu Đông Dương cũng không muốn đắc tội Bạch Nhạc.
Bạch Nhạc nhìn bóng lưng Chu Đông Dương bỏ đi, lúc này hắn mới quay người trở về phòng, chỉ là sắc mặt vẫn có vẻ khó coi như cũ.
Mặc dù tạm thời lừa được Chu Đông Dương, nhưng mà chuyện ngày hôm nay đã lần nữa cho Bạch Nhạc một đòn cảnh báo.
Lần nữa lấy thân phận Yến Bắc Thần lộ diện là vì phá cục. Nhưng trên đời này không phải ai cũng là đồ đần. Nếu dùng cái thân phận Yến Bắc Thần này quá nhiều chung quy sẽ khiến mọi người hoài nghi, lần này không phát hiện được, cũng không mang ý nghĩa rằng lần sau vẫn không phát hiện được.