Dù sao thân phận Bạch Nhạc cũng không thể tùy tiện nói ra, nên Chu Đông Dương đến thăm hỏi trên danh nghĩa Lục gia, tất nhiên sẽ do Lục Yên Nhiên tiếp đón, mặc dù trong lòng mọi người đều biết rõ ý đồ đến đây của Chu Đông Dương, nhưng những kỹ năng này thì vẫn phải thể hiện ra ngoài.
Với lại trong quá trình này, Chu Đông Dương cũng thể hiện thái độ cực kỳ khách khí với Lục Yên Nhiên, chứ không lấy danh phủ chủ rồi ra vẻ ta đây.
Hôm qua Chu Đông Dương coi như đã phá hỏng chuyện tốt của Bạch Nhạc, nhưng ông ta cũng xác định được Lục Yên Nhiên là nữ nhân của Bạch Nhạc, đương nhiên sẽ không mất cấp bậc lễ nghĩa. Nhưng cảnh này bị người khác nhìn thấy thì ý nghĩa lại khác đi.
Một khi chuyện ngày hôm nay được truyền đi, không chỉ hạ nhân Lục gia mà toàn bộ thành Duyễn Châu cũng sẽ không còn mấy ai dám xem thường Lục gia và xem thường vị đại tiểu thư Lục gia này nữa.
Làm những chuyện này xong, bấy giờ Chu Đông Dương mới ngồi xuống trong đại sảnh Lục gia với Bạch Nhạc. Sau khi Lục Yên Nhiên đích thân dâng trà xong thì cũng lui xuống.
Toàn bộ đại sảnh chỉ còn lại hai người Bạch Nhạc và Chu Đông Dương.
Chu Đông Dương nâng chung trà lên, nhẹ giọng nói:
- Bạch phủ chủ, đêm qua đã quấy rầy rồi, hôm nay tạm xem là bồi tội vậy.
Bạch Nhạc cũng đồng thời nâng chung trà lên, nhẹ giọng đáp lại, hắn chỉ chờ thế để tỏ thái độ rằng mình bỏ qua chuyện tối qua:
- Phủ chủ đại nhân khách khí rồi.
Chu Đông Dương thở dài một hơi, tiếp tục nói:
- Không giấu gì ngươi, hôm qua nhìn thấy vị truyền nhân kia của Ma Quân, trong lòng ta thật sự rất rối. Ta không tài nào hiểu được vì sao vị truyền nhân Ma Quân này lại xuất hiện ở Duyễn Châu, hơn nữa vừa mới lộ mặt đã trực tiếp ra tay với ta.
Bạch Nhạc trầm ngâm một lát, mới chậm rãi đáp:
- Yến Bắc Thần vừa hiện thân, đầu tiên là cướp Bắc Đẩu Tinh Cung, đêm qua lại đến tìm phủ chủ đại nhân, sợ rằng mục đích của hắn ta là muốn cướp lấy linh dược đột phá Tinh Cung cảnh. Phủ chủ đại nhân cũng biết, ban đầu lúc ở Thanh Châu, vị Yến Bắc Thần này từng ra tay với ta vì muốn cướp Linh Khư Quả.
Bạch Nhạc day day da đầu, tiếp tục nói:
- Cũng may có trưởng lão Chu Mộng Dương, còn có mấy người Thiên Thu đại sư ra tay mới bức lui được Yến Bắc Thần. Chẳng qua sau chuyện lăng tẩm Thanh Vương, cuối cùng ta vẫn không thể bảo vệ Linh Khư Quả, lúc đấy Yến Bắc Thần mới từ bỏ suy nghĩ ra tay với ta.
Chu Đông Dương gật đầu, lập tức giải thích:
- Không sai! Ta cũng nghĩ như vậy, hôm qua gấp quá mới có chuyện đêm khuya đến thăm, kỳ thật là muốn nhờ ngươi để hiểu thêm đôi chút về Yến Bắc Thần, đề phòng hắn ta lại ra tay với ta lần nữa.
Bạch Nhạc nghĩ nghĩ, rồi mới từ tốn nói hết những tin đồn về Yến Bắc Thần mà lúc trước mình nghe được:
- Kỳ thật thứ ta biết cũng không nhiều.
Những điều này vốn cũng chẳng phải bí mật gì, cho dù Bạch Nhạc không nói, chỉ cần Chu Đông Dương muốn tra thì cũng có thể đạt được kết quả ở Thanh Châu, chẳng qua là ông ta muốn tiêu phí một ít thời gian thôi.
- Lúc trước Yến Bắc Thần ở Thanh Châu náo động đến nỗi ai cũng sợ bóng sợ gió. Bất kể là người của Thất Tinh Tông hay Đạo Lăng Thiên Tông đều cực kỳ cảnh giác. Dưới tình huống đó, hắn ta muốn cướp lấy Linh Dược để đột phá thật sự rất khó. Hắn ta rời khỏi Thanh Châu cũng không có gì bất ngờ, nhưng ta nghĩ mãi cũng không ra, vì sao hắn ta lại xuất hiện ở Duyễn Châu.
Bạch Nhạc cười khổ, có hơi bất đắc dĩ nói.
Bạch Nhạc nói những chuyện này, trên thực tế Chu Đông Dương cũng biết một ít, nghe nhiều, dĩ nhiên ông ta sẽ rất dễ dàng tin tưởng những lời nói này.
Chu Đông Dương suy nghĩ một lát, lúc này mới hạ giọng:
- Bạch phủ chủ, thứ cho ta nói thẳng, theo ta thấy, chuyện Yến Bắc Thần tới Duyễn Châu này có thể là do ngươi đấy.
Bạch Nhạc kinh ngạc, chỉ vào mũi mình, hỏi:
- Ta? Sao có thể có chuyện đó chứ?
Chu Đông Dương thong thả đáp:
- Hôm trước ngươi vừa đến thành Duyễn Châu, hôm sau Yến Bắc Thần đã lộ diện, nếu không phải như vậy thì giải thích thế nào, có sự trùng hợp như thế sao?
Bạch Nhạc có hơi khó chịu:
- Nhưng mà hắn ta đi theo ta làm cái gì? Huyết Ảnh Ngoa đã bị hắn ta đoạt đi, Linh Khư Quả đã không còn từ lâu rồi, bây giờ trên người của ta không có một thứ gì có thể làm hắn ta cảm thấy hứng thú cả.
Trong mắt Chu Đông Dương xẹt qua một tia sáng, trầm giọng nói:
- Không nhất định là phải ở trên người ngươi, cũng có thể là liên quan đến một ít chuyện khác. Đừng quên, lần cuối cùng Thông Thiên Ma Quân lộ diện chính là ở Linh Tê Kiếm Tông. Còn có một thanh Côn Ngô Kiếm, từ đầu đến cuối đều không có một tí tung tích nào.
Trong mắt Bạch Nhạc lộ ra vẻ kinh ngạc, không kiềm được mà thốt lên:
- Côn Ngô Kiếm?
Chu Đông Dương nói:
- Đúng vậy. Ta nghi ngờ Thông Thiên Ma Quân đã dùng thủ đoạn đặc biệt nào đó, giấu Côn Ngô kiếm đi. Với lại nói không chừng là ở phía sau núi bên trong Linh Tê Kiếm Tông của ngươi.
Bạch Nhạc lập tức lắc đầu, nói:
- Chuyện này không có khả năng, lúc trước chúng ta đã tìm toàn bộ khu vực sau núi, thánh nữ Đạo Lăng còn tự mình hạ lệnh phong sơn, một thời gian dài sau đó cũng không ai dám bước ra phía sau núi nữa.