Chu Đông Dương không hề lay động, nói tiếp:
- Người khác không dám nhưng chắc gì Yến Bắc Thần không dám.
- ...
Bạch Nhạc nhìn Chu Đông Dương, ngay cả hắn cũng không khỏi muốn trợn mắt há hốc mồm.
Ai có thể nghĩ ra, đang yên đang lành như vậy mà Chu Đông Dương có thể suy đoán ra được nhưng chuyện hợp tình hợp lý đến thế chứ, quả thật ngay đến bản thân Bạch Nhạc còn muốn tin nữa mà.
Chu Đông Dương chăm chú nhìn Bạch Nhạc, bảo:
- Một bước đến Tinh Cung cảnh chính là cách biệt một trời. Nếu ở dưới Tinh Cùng thì không thể nào điều khiển được chí bảo Côn Ngô kiếm này. Giả sử vị truyền nhân Yến Bắc Thần của Ma Quân này thuận lợi bước vào Tinh Cung cảnh, trong tay còn có Côn Ngô kiếm thì thiên hạ này e là chỉ có thể mặc hắn ta hoành hành.
Suy nghĩ của Bạch Nhạc thay đổi rất nhanh, giờ khắc này, trong đầu hắn cũng lóe lên vô số suy nghĩ.
Nhưng ngoài mặt, Bạch Nhạc lại giang tay, bất đắc dĩ nói:
- Phủ chủ đại nhân, nếu như đây là sự thật thì chúng ta có cách nào không? Ta dù sao cũng chỉ là Linh Phủ cảnh mà thôi, khoan nói việc ta có tìm được Yến Bắc Thần hay không, cho dù thật sự tìm được thì ông nghĩ ta có thể thắng được hắn ta à?
Chu Đông Dương nói:
- Tất nhiên một mình ngươi thì không được, nhưng nếu chúng ta liên thủ, vậy thì chưa chắc không thể.
- Phủ chủ đại nhân, rốt cuộc là ông muốn làm gì, không ngại thì nói rõ ra đi.
Chu Đông Dương chậm rãi đáp:
- Bây giờ vẫn chưa có ai biết chuyện Yến Bắc Thần xuất hiện ở Duyễn Châu. Ngay cả Mâu Kình Thần, đêm qua ta vẫn chưa nói cho hắn biết đối phương chính là Yến Bắc Thần. Linh Tê Kiếm Tông các ngươi không phải muốn thừa cơ quật khởi sao? Chỉ cần chúng ta hợp tác bắt giữ Yến Bắc Thần, đồng thời tìm ra Côn Ngô kiếm. Đến đại hội tông môn có thể dâng hắn lên núi Đạo Lăng, vậy Linh Tê Kiếm Tông của ngươi ắt trở thành địa cấp tông môn đứng thứ ba ở Duyễn Châu.
- Lại thêm thân phận phủ chủ Thanh Châu của ngươi, hai người chúng ta đồng thời có thể điều khiển nhân lực ở hai châu Thanh Duyễn, chiếm cứ một vùng đất trời này.
Chu Đông Dương dã tâm bừng bừng vẽ ra một kế hoạch cực kì vĩ đại, tương lai tốt đẹp như thế, đáng giá để cho bất cứ ai cũng phải ao ước.
Không phải nói trong toàn bộ quá trình suy luận, từng câu từng chữ đều mang một loại tự tin quả quyết khiến cho người ta không tự chủ được mà bị thuyết phục.
Ngoại trừ một điểm là ông ta tìm nhầm đối tượng hợp tác rồi!!!
Vẻ mặt Bạch Nhạc chấn động nhìn Chu Đông Dương, tựa như đã bị kế hoạch này đánh động hoàn toàn, thậm chí lộ ra thần sắc sùng bái, điều này làm cho Chu Đông Dương càng thêm đắc ý.
Chu Đông Dương trước khi tới đã cân nhắc nhiều lần mới nói những lời này.
Nó hoàn toàn thích hợp với nhu cầu cấp thiết hiện tại của Bạch Nhạc và Linh Tê Kiếm Tông. Bất kể thế nào Bạch Nhạc cũng sẽ không có lý do gì để cự tuyệt.
Trước tiên Bạch Nhạc nói một câu lấy lòng, sau đó mới chuyển ý:
- Phủ chủ đại nhân, kế hoạch của ông thật sự rất hấp dẫn, hơn nữa ta cũng tin tưởng suy đoán của ông. Chỉ là hình như việc này vẫn chưa thể giải quyết rắc rối bây giờ của ta.
Bạch Nhạc bất đắc dĩ nói:
- Mâu Kình Thần muốn giết ta cho sảng khoái, ta vốn không thể rời khỏi Duyễn Châu được, làm sao có thể đi bắt Yến Bắc Thần?
Bạch Nhạc ngẩng đầu nhìn Chu Đông Dương, hắn như có thâm ý mà nói:
- Đương nhiên không phải là ta không tin vào thực lực của phủ chủ đại nhân nhưng trước khi bước vào Tinh Cung cảnh thì ta không dám dính líu đến loại chuyện nguy hiểm thế này. Phủ chủ đại nhân, ông có hiểu ý ta không?
Thấy màn diễn này của Bạch Nhạc, trong lòng Chu Đông Dương không khỏi mắng thầm tên này đúng là tiểu hồ ly.
Chu Đông Dương cố ý miêu tả một tương lai cực kì tốt đẹp, chính là muốn vẽ ra một cái bánh nướng để mê hoặc Bạch Nhạc. Nhưng không ngờ tới, Bạch Nhạc lại trầm tĩnh không giống với tuổi hiện tại, mà giống một lão già có thể nhìn thấu thế sự chìm nổi. Rõ ràng là không thấy thỏ thì không thả ưng, ép buộc ông ta phải cho hắn lợi ích trước.
Sắc mặt Chu Đông Dương lộ ra vẻ khó chịu, nhấn mạnh:
- Bạch phủ chủ, ta hiểu ý của ngươi, nhưng trên tay ta thật sự không có linh dược đột phá Tinh Cung. Nhưng ở chỗ Mâu Kình Thần thì có, ngươi yên tâm, ta nhất định sẽ dốc sức giúp ngươi.
Bạch Nhạc nghe được lời này liền cười lạnh một cái rồi nói:
- Nếu như vậy thì mời phủ chủ đại nhân trở về cho.
Chu Đông Dương không hề nghĩ tới vậy mà Bạch Nhạc lại cự tuyệt một cách nhanh gọn như thế, ngay cả ý tứ bàn điều kiện cũng không có.
Phương thức này giống như lăng đầu thanh(*), không hề có ý di chuyển.
(*) Lăng Đầu Thanh - 愣头青 : một thuật ngữ trong cuộc sống, dùng để chỉ những người làm việc không cần đầu óc hay trí tuệ và hành động một cách mù quáng.
Một khắc trước còn đa mưu túc trí như một lão hồ ly, nhưng xoay một cái đã biến thành lăng đầu thanh, cái loại tương phản mạnh mẽ này khiến Chu Đông Dương tức muốn thổ huyết.
Ngay lúc Chu Đông Dương không biết nên làm thế nào thì đột nhiên Lục Yên Nhiên đi đến bên cạnh Bạch Nhạc, nhẹ giọng nói:
- Bạch đại ca, phủ chủ đại nhân, tông chủ đến rồi.
Nghe vậy, Bạch Nhạc và Chu Đông Dương đều hơi giật mình.