Chu Đông Dương nói không sai, chuyện này không chỉ liên quan tới bản thân Bạch Nhạc, đối với Linh Tê Kiếm Tông mà nói cũng chính là một cơ hội cực lớn.
Không thể không nói, vào thời khắc này cả Hà Diêu cũng hưng phấn vô cùng.
Thân là tông chủ Linh Tê Kiếm Tông, cục diện khó khăn bây giờ, Hà Diêu càng rõ ràng hơn người khác. Nếu suy đoán của Chu Đông Dương là thật thì đây chính là cơ hội xoay người tốt nhất cho Linh Tê Kiếm Tông.
Nếu không phải vì Bạch nhạc, Hà Diêu đã một lời đồng ý luôn rồi.
Chẳng qua Hà Diêu thấy thái độ của Bạch Nhạc, nên ông cố ép mình ghìm xuống, chỉ nhàn nhạt nói:
- Chuyện liên quan đến Yến Bắc Thần ta cũng không biết nhiều lắm. Bạch Nhạc, con đã hiểu rõ tình hình, như vậy việc này do con quyết định.
Nghe vậy, mí mắt Bạch Nhạc và chu Đông Dương đều giật giật.
Cho dù là ai cũng không ngờ, dưới lợi ích to lớn như vậy mà Hà Diêu lại có thể yên tâm giao quyền quyết định cho Bạch Nhạc. Chuyện này có phải tín nhiệm Bạch Nhạc quá mức rồi không?
Chu Đông Dương im lặng một lát, cười khổ một tiếng rồi nói:
- Hà tông chủ cho ra quyết định thật dứt khoát, bản quan bội phục.
So với Chu Đông Dương thì trong lòng Bạch Nhạc có chút ấm áp, khóe miệng tràn ra ý cười, khẽ nói:
- Đa tạ tông chủ Tín Nhiệm. Đệ tử biết nên làm thế nào.
Bạch Nhạc nói xong câu đó, lần nữa nói với Chu Đông Dương:
- Phủ chủ đại nhân, vẫn là câu nói kia, trừ khi ta có thể bước vào Tinh Cung cảnh, nếu không chuyện này không liên quan tới Linh Tê Kiếm Tông chúng ta.
Lời nói này lần nữa phát ra từ miệng Bạch Nhạc, lại lộ ra một khí thế chém đinh chặt sắt.
Cho dù là Chu Đông Dương cũng phải im lặng.
Tất nhiên ông ta hiểu ý Bạch Nhạc, chuyện này không chỉ đòi hỏi lợi ích mà còn đề phòng việc lúc sau trở mặt không giữ lời, thậm chí là giết người diệt khẩu.
Quan trọng nhất chính là Bạch Nhạc đoán rất chuẩn.
Vốn dĩ chu Đông Dương không có dự định cùng bất kể ai chia công. Sau khi giết chết Yến Bắc Thần và tìm được Côn Ngô kiếm thì giết Bạch nhạc mới là kết quả có lợi nhất với ông ta.
Bạch Nhạc giấu thực lực đến nay, bây giờ lộ ra lại chỉ là Linh Phủ cảnh. Ông ta cũng không khinh thường, chỉ vì muốn làm Bạch Nhạc mụ mị.
Dù sao có bao nhiêu Hà Diêu đi chăng nữa, Chu Đông Dương cũng chẳng sợ.
Chỉ là ai có thể ngờ tới tên gia hỏa Bạch Nhạc này lại cẩn thận như vậy
Thái độ của Hà Diêu cũng khiến cho Chu Đông Dương hiểu được, nếu ông ta nhất định không chịu nhượng bộ. Chỉ sợ Bạch Nhạc thà rằng không làm cũng không chịu đồng ý điều kiện của ông ta.
Chu Đông Dương im lặng một lát mới trầm giọng nói:
- Ta sẽ nghĩ cách tìm được một viên Uẩn Tinh Đan. Đến lúc đó ta sẽ tổ chức hội đấu giá cỡ nhỏ. Chỉ cần ngươi đặt Uẩn Tinh Đan xuống, chắc chắn Yến Bắc Thần sẽ ra tay với ngươi. Chúng ta chuẩn bị sẵn sàng từ sớm. Đánh hắn ta trở tay không kịp.
Mí mắt Bạch nhạc giật giật, thấp giọng nói:
- E là không ổn đâu. Ở Duyễn Châu cũng không chỉ có mình ta muốn Uẩn Tinh Đan, đến lúc đó có vô số người tranh đoạt. Nếu Uẩn Tinh đan rơi vào trong tay người khác thì sao?
Chu Đông Dương lạnh nhạt hỏi ngược lại:
- Bạch phủ chủ nói đùa. Lấy tài lực của ngươi thì một viên Uẩn tinh Đan mà cũng không tranh được sao?
Bạch Nhạc bình tĩnh nói:
- Vấn đề không phải ở chỗ tranh được hay không tranh được, mà là không cần thiết phải trả một cái giá lớn như thế. Phủ chủ đại nhân, bản thân chúng ta vì thiết lập cái bẫy bắt Yến Bắc Thần mà ngay cả Uẩn Tinh Đan ông cũng muốn dùng phương thức bán đấu giá để bán cho ta, sợ là không ổn lắm.
Trong lòng Chu Đông Dương thầm mắng một câu, ông ta nói:
- Bạch phủ chủ hiểu lầm rồi, tổ chức hội đấu giá, chẳng qua chỉ là phương thức dụ Yến Bắc Thần hiện thân thôi. Đến lúc đó bất kể ngươi ra đến giá bao nhiêu thì bản quan vẫn sẽ chia đôi. Nếu là ta tự mình cho ngươi thì căn bản Yến Bắc Thần sẽ không thể biết được. Chúng ta muốn thiết lập bẫy để bắt hắn ta sẽ khó hơn rất nhiều.
Bạch Nhạc liếc Chu Đông Dương, không mặn không nhạt nói:
- Nói tóm lại, phủ chủ đại nhân vẫn chưa chịu để cho ta đột phá rồi.
Lần này Chu Đông Dương không đi vòng nữa mà nói thẳng:
- Đúng vậy! Bạch Nhạc, ngươi đã quen biết với Yến Bắc Thần từ sớm, tất nhiên hắn ta cũng biết thực lực của ngươi. Nếu ngươi bước vào Tinh Cung cảnh trước, ngươi cho rằng hắn ta còn dám tùy tiện hiện thân sao?
Bạch Nhạc cũng không ngờ tới Chu Đông Dương lại lo lắng như vậy, hắn suy nghĩ một lát mới nói:
- Đừng quên còn có một Mâu Kình Thần. Ở Duyễn Châu thành chúng ta rất khó tránh được hắn.
- Không sao, ta sẽ bày pháp trận tại Lục gia, chỉ cần không bị phá thì có thể ngăn cản được khí tức. Trừ khi lão tổ Tinh Hải cảnh đích thân ra tay, bằng không cho dù là ai cũng sẽ không phát hiện được tình hình bên trong, càng không có cách nào phá vỡ đại trận.
Chu Đông Dương lại nói, hiển nhiên đã lên kế hoạch từ sớm.
Bạch Nhạc nghe được lời này, cũng chẳng nói được lời phản đối nào nữa, chỉ hạ giọng nói:
- Phủ chủ đại nhân, Yến Bắc Thần cũng không ngốc, lỡ như hắn ta ý thức được là có bẫy nên không chịu hiện thân thì sao?