Thái Thượng Kiếm Tôn (Dịch Full)

Chương 642 - Chương 642 - Bộ Xương Nhỏ Trong Đêm (2)

Chương 642 - Bộ xương nhỏ trong đêm (2)
Chương 642 - Bộ xương nhỏ trong đêm (2)

Lúc trước, ông cũng từng hỏi Bạch Nhạc về chuyện này, chỉ là Bạch Nhạc không nói cho ông biết, quả nhiên đến hôm nay, chỉ mới có mấy ngày mà bọn ma đạo đã tìm đến cửa cảnh cáo.

Điều này cũng khiến ông có phần bất an.

Tuy không biết đối phương là ai, nhưng sử dụng thủ đoạn khống chế bạch cốt như thế này cũng quá là kì lạ, dù cho ông thân là một cường giả Tinh Cung Cảnh, nhưng trong lòng cũng hơi lo lắng.

So với sự tồn tại mạnh mẽ này mà nói, Linh Tê Kiếm Tông thật sự là quá yếu.

Lúc này, thậm chí Hà Diêu còn muốn khuyên Bạch Nhạc là cho dù hắn đã lấy được cái gì thì cũng nên giao ra đi, tạm thời giữ bình an mới tốt.

Chỉ là vừa định mở lời, nhìn sang Bạch Nhạc, mấy lời này ông thật không thể nào thốt ra.

Huống chi bây giờ Lục Yên Nhiên đã khóc đến mức này, ông cũng thật sự không thể nói xen vào. Hà Diêu thở dài một hơi, nhẹ nhàng xoay người bỏ đi.

Bạch Nhạc yên lặng đứng một chỗ, mặc cho Lục Yên Nhiên ôm mình khóc, trong giây phút đó, trong lòng hắn không rõ vì sao cũng thoáng qua một cảm xúc vô cùng phức tạp.

Cấm chế của chiếc nhẫn đã bị phá, tình hình này, dù muốn giao nhẫn ra để dàn xếp cũng không được nữa. Thậm chí một khi đối phương biết chuyện hắn đã phá cấm chế của nhẫn, biết được chân tướng trong đó, không khéo còn khiến đối phương tức điên hơn, dùng những phương pháp càng tàn khốc hơn để báo thù.

Đây tuyệt đối không phải việc của riêng hắn, một khi đã đến bước này thì ai cũng không thoát khỏi can hệ.

Trong giây phút này, dù cho Bạch Nhạc có muốn đem chuyện này nói hết cho Bắc Đẩu Tinh Cung đi chăng nữa thì chỉ e là hắn cũng phải chịu một vài rủi ro, nhưng song song đó, có khả năng rất lớn là sẽ làm Bắc Đẩu Tinh Cung trực tiếp nhúng tay vào, hóa giải mối nguy hiểm trước mắt.

Chỉ là suy nghĩ này chỉ mới vừa lóe lên đã một lần nữa bị dập tắt.

Nguyên nhân rất đơn giản, vốn đã không còn kịp nữa.

Hôm nay trong thành Duyễn Châu, đệ tử Bắc Đẩu Tinh Cung chỉ còn nhóm của Nam Cung Thiên, bí mật như vậy, nếu như nói với bọn họ, chỉ có lôi họ chết cùng mà thôi.

Một khi tin tức rò rỉ, chỉ e không kịp đợi người của Bắc Đẩu Tinh Cung đến thì đối phương đã đến liều mạng với Bạch Nhạc hắn rồi.

Mọi việc cũng đã đến bước đường hôm nay, hắn đã không còn đường lui nữa, chỉ có thể cắn răng mà tiếp tục.

Thực lực à? Chỉ có cách trở nên mạnh hơn mới có thể sống sót.

Những, tất cả dường như lại quay về điểm bắt đầu.

Nếu không lấy được viên Uẩn Tinh đan còn lại thì Bạch Nhạc không có cách nào đột phá được.

Nghĩ đến đây, Bạch Nhạc nắm chặt tay, đôi mắt chứa đầy sự kiên định.

Dù có thế nào đi chăng nữa, hắn buộc phải nghĩ ra cách lấy được viên Uẩn Tinh đan còn lại.

Giữa khi Bạch Nhạc suy nghĩ, Lục Yên Nhiên cũng đã thấm mệt. Nàng ngại ngùng đẩy hắn ra:

- Xin lỗi, Bạch đại ca, ta thất lễ quá!!!

- Không sao.

Bạch Nhạc khẽ cười lắc đầu, lại nhẹ nhàng vỗ vai Lục Yên Nhiên:

- Cũng không còn sớm nữa, cô về nghỉ ngơi đi, còn chuyện này, ta sẽ nghĩ cách giải quyết!

- Bạch đại ca...

Lục Yên Nhiên cắn răng, do dự hỏi tiếp:

- Huynh có thể ở với ta thêm một lát nữa không? Bây giờ mỗi lần ta nhắm mắt lại thì trong đầu toàn là hình ảnh của mấy bộ xương đáng sợ đó, ta thật sự rất sợ hãi!!!

Bạch Nhạc nhìn Lục Yên Nhiên, hắn có hơi do dự, sau đó mới gật đầu:

- Vậy cô đến chỗ ta ngủ đi, ta sẽ nói chuyện với cô, đợi cô ngủ.

Bạch Nhạc có thể cảm nhận rõ rằng, kể từ đêm hôm đó, dường như Lục Yên Nhiên càng tỏ rõ sự yếu đuối trước mặt hắn. Đây không phải do Lục Yên Nhiên thay đổi, mà là do khoảng cách giữa Lục Yên Nhiên và hắn cũng giống như buổi tối hôm đó, kéo gần lại rất nhiều, đến hôm nay nàng đã không cần ở trước mặt hắn giả bộ kiên cường mạnh mẽ nữa.

Nữ tử này vốn giống như nước vậy, yên tĩnh, yếu đuối, giống như mặt nước bình lặng.

Chỉ là dưới hiện thực tàn khốc này nên mới cố gắng thể hiện ra vẻ kiên cường.

Vả lại, chuyện xảy ra tối hôm đó, trong lòng Bạch Nhạc cũng có chút áy náy, nên cũng khó từ chối yêu cầu của Lục Yên Nhiên.

Về đến phòng, đợi Lục Yên Nhiên nằm lên giường ngay ngắn, Bạch Nhạc đắp chăn cho nàng xong xuôi mới xuống bên cạnh giường, trò chuyện cùng Lục Yên Nhiên.

- Lục cô nương, thật ra cô không cần phải sợ cái bộ xương nhỏ đó. Cô nghĩ thử xem, hình hài của nó cũng chẳng qua là một đứa trẻ mà thôi. Thật ra nó cũng rất đáng thương, chẳng qua là nó bị những người sử dụng ma đạo sát hại, tu luyện thành bộ dạng đáng sợ đó mà thôi!

Bạch Nhạc vì an ủi Lục Yên Nhiên nên nói rất nhẹ nhàng.

Lục Yên Nhiên yên lặng nghe Bach Nhạc nói, tâm trạng cũng từ từ bình tĩnh lại, mặc dù Bạch Nhạc cũng không nói gì thêm, nhưng chỉ cần có hắn ngồi bên cạnh là đã khiến cho nàng cảm thấy an toàn, dường như có bao nhiêu thứ đáng sợ trên đời này cũng bị xua đi hết.

Lục Yên Nhiên cũng nhỏ nhẹ trò chuyện với Bạch Nhạc, không bao lâu thì ngủ thiếp đi.

Khóc nhiều như vậy, nàng có vẻ cũng thấm mệt, tâm trạng vừa bình ổn lại, dĩ nhiên sẽ mau chóng ngủ say.

Bình Luận (0)
Comment