- A a a!!!
Trong đêm khuya, một tiếng hét thất thanh vang lên phá vỡ bầu không khí yên lặng. Trong Lục Phủ, một ả nha hoàn đang thu dọn chuẩn bị quay về nghỉ ngơi thì lại nhìn thấy một bộ xương nhỏ trong sân Lục Phủ.
Đang là lúc giữa đêm mà lại nhìn thấy một bộ xương trong sân, hơn nữa bộ xương này còn biết động đậy. Ả nhà hoàn hoảng sợ hét lên một tiếng rồi ngất đi.
Tiếng hét làm kinh động cả Lục phủ, lập tức các gia đinh trong nhà nhanh chóng chạy đến, chỉ vừa nhìn thấy bộ xương nhỏ, bọn họ đã bị dọa đến hồn phi phách tán, chạy đi tán loạn.
Bộ xương nhỏ cảm thấy bị đám người đó quấy rầy, nó vốn chỉ định đi thăm thú trong sân một chút thôi. Nhưng bây giờ thì khác rồi, chiếc xương sườn trên người đột nhiên tách ra, trong đôi mắt trống rỗng của nó chiếu ra một tia sáng lạnh lùng đuổi theo hướng đám gia đinh đang chạy trốn.
Trong đám gia đinh có một số tên bị dọa đến mức chân tay mềm nhũn, chỉ chạy được vài bước đã bị đuổi kịp, trực tiếp bị chiếc xương sườn đâm thẳng vào người, máu tươi theo chiếc xương chảy xuống.
Kỳ lạ hơn nữa là, chiếc xương đó dù có thấm đượm biết bao nhiêu là máu tươi cũng không bị đổi màu, hơn nữa càng ngày càng phát ra thứ ánh sáng long lanh như ngọc.
Lúc Bạch Nhạc nghe thấy tiếng hét rồi chạy đến cũng thấy cảnh tượng như thế.
Bộ xương đó khá nhỏ, vừa nhìn biết ngay là xương một đứa bé ba bốn tuổi gì đó, thế mà lại biến thành bộ dạng như thế này, khiến cho người khác phải sợ hãi đến khóc thét.
- Oàng...
Cùng lúc đó, Hà Diêu cũng chạy đến, ống tay áo ông hơi vung lên, lập tức có một nguồn sức mạnh đáng sợ nào đó tấn công lên bộ xương nhỏ, đánh cho bộ xương nhỏ lộn nhào trong không trung rồi nặng nề rơi xuống đất.
Bộ xương nhỏ dường như đã té bị thương, nó quằn quại dưới đất một hồi lâu cũng không đứng dậy được, nhìn bộ dạng này như kiểu một đứa trẻ đang rất tủi thân, chỉ là với hình dáng đấy, nó không thể khóc ra nước mắt mà thôi.
- Cao nhân phương nào giá lâm, có thể hiện thân được không?
Ánh mắt Hà Diêu lạnh nhạt, lạnh lùng nói.
Ban nãy lúc ra tay, ông đã phát hiện bộ xương nhỏ này vốn chẳng có năng lực gì đáng kể, nó chỉ dựa vào dáng vẻ đáng sợ của mình mà hù dọa người phàm mới có thể giết người. Không cần đến những người tu hành, chỉ cần một người bình thường dũng cảm một chút đã có thể đánh bại nó rồi.
Rõ ràng, bộ xương nhỏ này cũng chỉ là do đối phương thả ra để làm mồi nhử mà thôi.
Khác với Hà Diêu, dường như trong giây phút nhìn thấy bộ xương nhỏ, Bạch Nhạc đã lờ mờ đoán được thân phận của đối phương.
Một bộ xương tầm thường như vậy, đương nhiên không thể nào là Bạch Cốt Hóa Thân, nhưng chắc chắn không thoát khỏi liên quan đến Bạch Cốt thần. Rõ ràng, thời gian lâu như vậy không cướp lại được chiếc nhẫn của Bích Vân Đào, không chỉ mỗi mình Mâu Kình Thần nôn nóng, thế lực sau lưng cuối cùng cũng không ngồi im được nữa mà phải ra tay.
- Bạch Nhạc, ta cho ngươi thời gian ba ngày để giao đồ ra, nếu không thì đừng trách bản tọa biến cả Lục Phủ và toàn bộ người của Linh Tê Kiếm Tông thành những bộ xương khô.
Đôi mắt của bộ xương nhỏ nọ bất ngờ phát ra luồng sáng xanh, miệng nó nói tiếng người, xung quanh dường như bao trùm một luồng tà khí đáng sợ.
Phịch...
Thậm chí không đợi Bạch Nhạc trả lời, bộ xương nhỏ đã đột nhiên phát nổ, biến thành một đống xương khô nằm rải rác trên mặt đất.
Trong phút chốc, cả khuôn viên chìm trong sự im lặng đáng sợ.
Đám hạ nhân Lục Phủ ở bên cạnh khó khăn lắm mới hồi phục lại chút hơi sức, nghe những lời này xong thì càng hoảng sợ thêm, cả người họ run cầm cập, thậm chí có thể nghe được tiếng hai hàm răng đánh vào nhau lách cách, sau đó hét lên sợ hãi rồi cắm đầu chạy ra khỏi Lục Phủ bất chấp giờ là lúc giữa đêm.
Đam người này thật ra cũng chả trung thành gì với Lục Phủ, chẳng qua họ chỉ đến Lục Phủ kiếm miếng ăn, đâu có từng thấy mấy trận chiến đáng sợ như vậy. Đối với bọn họ, Lục Phủ chả khác nào địa ngục cả. Nghĩ đến việc nếu còn tiếp tục ở lại, chắc có thể sẽ biến thành một bộ xương đáng sợ như thế thôi, có cho là lòng vẫn muốn ở đây thì cũng làm gì có dũng khí mà ở lại.
- Bạch đại ca...
Lúc Lục Yên Nhiên chạy đến thì đã muộn, nhưng nàng cũng vô tình nghe được những lời cuối cùng mà bộ xương nhỏ nói trước khi chết, nên đương nhiên cũng sợ hãi đến tái cả mặt.
- Không có gì, đừng sợ!
Cảm nhận được nỗi sợ hãi của Lục Yên Nhiên, Bạch Nhạc bước đến bên cạnh nàng, nhẹ nhàng an ủi.
Lục Yên Nhiên lập tức sà vào vòng tay của Bạch Nhạc, không kiềm được bật khóc, nước mắt thấm ướt một phiến áo của hắn.
Mấy ngày nay, áp lực mà Lục Yên Nhiên phải chịu thật sự rất lớn, khó khăn lắm mới khá lên được, vậy mà chỉ mới được có mấy ngày lại xảy ra chuyện như hôm nay, nàng chẳng qua cũng chỉ là một nữ nhân bình thường, làm sao có thể chịu đựng được nỗi sợ hãi đến như vậy!!!
Khoảnh khắc dựa vào lòng Bạch Nhạc, nàng như thể muốn đem tất cả những nỗi sợ cũng như ấm ức trong lòng khóc hết ra.
Nhìn cảnh này, trong lòng Hà Diêu cũng không hiểu sao lại có hơi phức tạp.